Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát

Chương 5



Ta xoa bụng, cười gượng gạo: "Quả thực không tiện lắm ạ, của hồi môn của con sau này còn phải để lại cho đứa nhỏ trong bụng này nữa!"

Vẻ mặt mẹ chồng trong nháy mắt chuyển từ không kiên nhẫn sang vui mừng khôn xiết: "Nhược Hàm, ý con là sao, con có thai rồi à?"

Phủ y nhanh chóng được mời đến.

Vừa bắt mạch, ta đã có thai được hai tháng, thai tượng ổn định.

Có con rồi, thái độ của mẹ chồng lập tức thay đổi.

Còn chuyện cho Cố Thiên Thiên của hồi môn, cũng bị bà ta ném ra sau đầu.

Bà ta vui mừng khôn xiết đi bái lạy tổ tông, thành thân năm năm, Hầu phủ cuối cùng cũng sắp có đích tử rồi!

Thực ra việc đồng ý nạp Cố Thiên Thiên làm thiếp, bà ta cũng hy vọng Tần Chi Hành có thể nhanh chóng có con nối dõi.

Nhưng con do thiếp sinh ra (thứ xuất) và con do chính thê sinh ra (đích xuất) khác nhau một trời một vực.

Ngay cả Tần Chi Hành khi nghe tin cũng "gượng dậy" đến xem ta.

Ánh mắt chàng nhìn ta dường như đã trở lại vẻ nồng nhiệt như lúc mới thành hôn: 

"Nhược Hàm, cuối cùng ta cũng sắp được làm cha rồi!"

Ta nhìn chàng yếu ớt ho không ngớt, trong lòng vô cùng hài lòng.

Xem kìa, đây mới đúng là dáng vẻ của người bệnh chứ!

Bây giờ trong cả phủ, e là chỉ có Cố Thiên Thiên không vui.

Vậy mà nàng ta còn phải gượng gạo duy trì dáng vẻ dửng dưng không tranh giành của mình, chạy đến chúc mừng.

May mà ngày nạp thiếp đã được ấn định, chính là ba ngày sau.

"Biểu ca, Nhược Hàm tỷ tỷ có con rồi, huynh nhất định rất vui phải không, chắc là đã quên Thiên Thiên rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Sao có thể chứ! Ta chỉ mong có một đứa con của chúng ta. Đến lúc đó, sẽ ghi nó dưới danh nghĩa của Tưởng Nhược Hàm, rồi ta sẽ tự mình nuôi dạy."

"Ta biết biểu muội đã vì ta mà chịu quá nhiều ấm ức. Nàng yên tâm, ta sớm đã không còn tình cảm với nàng ta, đời này quyết không phụ nàng."

Chỉ cách một bức tường, ta lặng lẽ nghe hai người họ thổ lộ tâm tình.

Người nam nhân vừa mới đây còn thề thốt trung thành trước mặt ta, chỉ một lát sau đã ở trước mặt người Nữ nhân khác mà tùy tiện hạ thấp ta.

Những lời sau đó quá ghê tởm, ta thấy hơi khó chịu nên đã lặng lẽ rời đi.

Chỉ là đêm đó trở về, ta đã tháo sợi dây đồng tâm kết mà Tần Chi Hành tặng, thường treo ở đầu giường, vứt bỏ.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, Cố Thiên Thiên mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu hồng, phối cùng chân váy lụa cùng màu, trang điểm đậm, tôn lên khuôn mặt diễm lệ như đào như mận của nàng ta.

Nàng ta dâng trà cho ta, đôi mày mắt cung thuận nhưng lại ngầm chứa sự khiêu khích.

Ta giả vờ không hề hay biết.

Mẹ chồng cười tươi đưa cho nàng ta một bao lì xì dày, sai người quang minh chính đại đưa nàng ta đến phòng của Tần Chi Hành.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Nhược Hàm, xem ra bệnh của Hành nhi sắp khỏi rồi."

Ta dịu dàng gật đầu: "Chỉ cần Chi Hành có thể khỏe lại, con là người vui mừng nhất."

"Con ngoan." Mẹ chồng nhìn ta với ánh mắt có vài phần thương hại, lại tặng ta một chiếc vòng ngọc có chất lượng tuyệt hảo.

Ta cười khổ một tiếng, giả vờ từ chối một hồi rồi mới nhận lấy chiếc vòng.

Cất vào trong tay áo, cảm nhận sự ấm áp mịn màng của ngọc, trong lòng quả thực rất thích.

Ta được an ủi, ngoan ngoãn trở về phòng, lặng lẽ chờ đợi.

Ngay trong đêm, Hầu phủ đã náo loạn.

Nghe nói đúng vào thời khắc quan trọng, Tần Chi Hành đột nhiên ngã gục trên người Cố Thiên Thiên, rồi ngất đi.