Nữ Phụ Bị Nam Phụ Mê Hoặc Rồi!

Chương 4



Tận hưởng một phút bức ảnh Đoạn Châu gửi cho, tôi tiếp tục lướt xuống những tin nhắn sau đó.

 

[Trả lời đi chứ? Bộ đang dùng ảnh của anh làm chuyện xấu gì à?]

 

[Hứa Thư Vân, em thật sự quá háo sắc.]

 

[Anh nghĩ lại rồi, chuyện này là lỗi của anh. Em đã là người có bạn trai, không cần phải ấm ức thế này.]

 

[Đây là địa chỉ căn hộ và mật mã chỗ anh ở.]

 

[Anh rất bận, chỉ chờ em nửa tiếng.]

 

[Người đâu rồi???]

 

Tiếp sau đó, Đoạn Châu không nói thêm lời nào, chỉ im lặng gửi ảnh cơ bụng.

 

Nửa tiếng đã trôi qua từ lâu.

 

Nhưng tôi vẫn đến căn hộ, Đoạn Châu đã có tâm tư quyến rũ tôi, chắc chắn sẽ ở đó chờ tôi.

 

6

 

Đến dưới tòa căn hộ, tôi nhận được tin nhắn mới của Đoạn Châu.

 

[Xin lỗi Vân Vân, giờ anh có chút chuyện, hôm nay không thể gặp em được.]

 

Tôi nhìn theo bóng lưng của Thẩm Lê vừa bước vào tòa nhà, lập tức hiểu ra tất cả.

 

Bình luận:

 

[Hahaha, ai là trò hề thì khỏi cần nói.]

 

[Đoạn Châu giỏi lắm, nam phụ si tình của tụi mình chỉ làm cún ngoan bên nữ chính, chứ không làm chó của nữ phụ.]

 

[Nữ phụ chắc đau lòng c.h.ế.t mất, đáng đời, ai bảo đụng vào đồ không thuộc về mình.]

 

Tôi không để tâm mấy lời châm chọc lạnh nhạt của bình luận.

 

Tôi thấy phần lớn mọi người đều ước gì được Lưu Diệc Phi hay Cha Eun Woo lừa tình, chẳng qua họ không có cơ hội mà thôi.

 

Còn tôi thì có! Mà tôi còn tận dụng được!

 

Tôi đã ăn sạch sẽ Đoạn Châu ngay hôm đó!!!

 

Tôi chỉ thèm cơ thể đẹp đẽ của anh ấy, không hề dính chút tình cảm nào, nên tôi thật sự không thấy buồn chút nào.

 

Mà hành động tiếp theo của Đoạn Châu lại khiến tôi cười tươi như hoa.

 

Có lẽ vì cảm thấy có lỗi với tôi, không bao lâu sau, anh ấy đã chuyển cho tôi mười ngàn tệ, còn dặn đừng giận anh ấy.

 

Tôi gõ vài cái, nhận tiền, dịu dàng đáp: “Không sao đâu, việc chính quan trọng hơn.”

 

Bình luận vẫn tiếp tục mỉa mai.

 

[Ô hô, còn cố cười ra vẻ không sao kìa, nữ phụ.]

 

[Tội nghiệp ghê, nữ phụ chẳng có được tình yêu của Đoạn Châu, chỉ nhận được đồng tiền lạnh lẽo của anh ấy.]

 

[Chắc nữ phụ ghét nữ chính lắm nhỉ? Không còn cách nào khác, nữ chính của tụi mình ai cũng thương.]

 

Tội nghiệp sao?

 

Tôi chỉ thấy mình thật hạnh phúc, không mất đồng nào mà ngủ được nam thần, ngược lại còn đưa tiền cho tôi xài nữa chứ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trên đời sao lại có chuyện tốt như thế?!

 

Còn nữ chính, tôi thật lòng không ghét cô ta.

 

Nhờ có nữ chính, tôi mới được ăn ngon thế này cơ mà?

 

Bây giờ tôi sống rất hạnh phúc, cũng thật lòng mong Thẩm Lê sống hạnh phúc.

 

Khi nãy tôi thấy Thẩm Lê vào tòa nhà, sắc mặt u sầu mờ mịt, nghĩ thôi cũng đoán được, chắc là Ôn Thương Thời lại làm chuyện khiến cô ta đau lòng.

 

Thẩm Lê xem Đoạn Châu như anh trai, tổn thương rồi đi tìm anh trai để an ủi cũng là chuyện bình thường.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Bình luận trước đó cũng từng nói, Đoạn Châu luôn giữ quan hệ bạn bè với Thẩm Lê, chưa từng bày tỏ tình cảm với cô ta, tôi không hề lo họ sẽ có hành động vượt quá giới hạn.

 

7

 

Tối hôm đó, Thẩm Lê về ký túc xá.

 

Đột nhiên, cô ta hỏi tôi dạo này có muốn mua thứ gì không.

 

Tất nhiên là có rồi.

 

Cái laptop của tôi dùng từ hồi đại học đến giờ đã bắt đầu lag lag giật giật rồi, tôi định đợi khi nào có trợ cấp quốc gia thì mua cái mới.

 

Kết quả hôm sau, Đoạn Châu tặng tôi một chiếc MacBook cấu hình cao nhất, đời mới nhất.

 

Tôi lập tức hiểu ra, thì ra Thẩm Lê đang giúp Đoạn Châu “công lược” tôi!

 

Tôi càng thích Đoạn Châu, thì sẽ càng giữ khoảng cách với Ôn Thương Thời, như vậy thì cô ta sẽ có nhiều cơ hội để ở bên anh ta hơn, cô ta sẽ không phải đau lòng như hôm nay nữa.

 

Dù thời gian gần đây, tôi cũng đã vô thức mà tránh xa Ôn Thương Thời rồi.

 

Tôi không chút do dự nhận món quà của Đoạn Châu.

 

Còn hôn anh ấy một cái thật mạnh: “Đoạn Châu, em thật sự càng ngày càng yêu anh mất rồi.”

 

Mấy lời ngọt ngào thì nói ra dễ như chơi, dù sao cũng đâu tốn tiền.

 

Khóe môi Đoạn Châu khẽ cong: “Nếu em thật sự yêu anh, thì sau này nhớ trả lời tin nhắn của anh kịp thời.”

 

Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Chắc chắn rồi, hôm qua là em đang họp, nên mới không cầm điện thoại nhắn tin cho anh.”

 

“Thế còn trước đó thì sao? Sao em không từng chủ động nhắn tin cho anh lần nào?”

 

Giọng điệu Đoạn Châu nghe rất bình thản, nhưng tôi nghe ra được anh đang trách móc.

 

Tôi cười toe toét: “Yên tâm đi, sau này mỗi ngày em đều nhắn cho anh.”

 

Thế là, mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên tôi làm chính là nhắn tin cho Đoạn Châu.

 

[Em dậy rồi, cho em xem cơ n.g.ự.c đi.]

 

[Em dậy rồi, cho em xem cơ bụng đi.]

 

[Em dậy rồi, cho em xem chân đi.]

 

Tuy Đoạn Châu cạn lời, nhưng anh ấy vẫn gửi ảnh cho tôi.

 

Không thể không nói, mỗi sáng mở mắt ra đã được chiêm ngưỡng thân thể đẹp trai hoàn hảo của anh, đúng là có thể khiến tâm trạng tôi vui vẻ cả ngày.

 

Thế nên ngày nào tôi cũng khen anh đủ kiểu, giả vờ như bị anh ấy mê mệt không lối thoát, Đoạn Châu cũng rất hưởng thụ.

 

Những ngày sau đó, tôi tận dụng Đoạn Châu đến triệt để.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com