Nữ Phụ Bị Nam Phụ Mê Hoặc Rồi!

Chương 5



Tôi mà căng thẳng quá, là lại đi ngủ với Đoạn Châu một giấc.

 

Thí nghiệm gặp bế tắc, lại đi ngủ với Đoạn Châu một đêm.

 

Bị giáo viên hướng dẫn mắng, lại đi ngủ với Đoạn Châu.

 

Đến sau này, Đoạn Châu vừa thấy tôi là tự giác lột đồ anh ấy ra, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn: “Vân Vân, anh cứ có cảm giác em xem anh như trai bao vậy.”

 

Tôi ngạc nhiên trợn to mắt: “Đoạn Châu, sao anh lại nghĩ thế chứ. Anh đâu phải trai bao, anh là bạn trai yêu dấu của em mà.”

 

Trời cao chứng giám, tôi chưa từng xem Đoạn Châu là trai bao, dù sao trai bao còn phải tốn tiền cơ mà.

 

Đoạn Châu cụp mắt nhìn tôi đầy dò xét: “Thật không?”

 

Tôi vẫn là câu nói đó: “Tất nhiên là thật rồi. Anh chân thành với em bao nhiêu, em sẽ chân thành với anh bấy nhiêu.”

 

Đoạn Châu lập tức được tôi dỗ dành đến vui vẻ, lấy ra món quà đã chuẩn bị cho tôi.

 

Nói thật thì dạo gần đây, Đoạn Châu tặng tôi không ít quà.

 

Những món quà đó, anh toàn chọn loại đắt tiền chứ không chọn thứ tôi thật sự cần.

 

Nếu tôi không biết anh đang cố gắng theo đuổi tôi, thì thật sự tôi cũng có thể yêu anh mất rồi.

 

Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy đây là những thứ tôi xứng đáng nhận được.

 

Sau này khi Đoạn Châu chia tay với tôi, tôi cũng chỉ còn lại những món quà đắt đỏ này mà thôi, nghĩ mà thật đáng thương.

 

Vì thế, tôi luôn từ chối lấy lệ vài câu rồi vẫn vui vẻ nhận lấy.

 

Bình luận trực tiếp:

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

[Nữ phụ giả tạo thật, miệng thì bảo ngại ngùng, tay thì nhận quà nhanh như mẹ tôi nhận tiền mừng hộ tôi vậy.]

 

[Tôi ghen tị c.h.ế.t mất, nữ phụ không chỉ ăn ngon mà còn nhận được đủ thứ quà.]

 

[Giờ tôi không còn ghen với nữ chính nữa, nữ chính cứ phải đeo bám nam chính, còn đau khổ vì yêu. Nhìn lại nữ phụ, ăn ngon mặc đẹp, nhận quà đến phát ngán.]

 

8

 

Nói về Thẩm Lê, tôi thật sự thấy không đáng cho cô ta.

 

Ôn Thương Thời đúng là giỏi giang, cũng được cái đẹp trai, nhưng tính cách lại quá cứng nhắc.

 

Anh ta có một ông bố nghiện cờ bạc, một bà mẹ bệnh tật.

 

Thẩm Lê tìm đủ mọi cách để đưa tiền cho anh ta, Ôn Thương Thời không chỉ từ chối, mà còn luôn tỏ vẻ nhục nhã, nói cô ta đưa tiền là đang sỉ nhục anh ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói thì là thế, nhưng khi thật sự thiếu tiền, anh ta vẫn nhận tiền của Thẩm Lê như thường.

 

Bình luận trực tiếp thì lại rất tán thưởng thái độ của Ôn Thương Thời.

 

[Đúng là nam chính tự lập kiên cường, cuộc sống khó khăn vậy mà vẫn không dựa dẫm vào nữ chính.]

 

[Bé cưng của tôi đúng là có mắt nhìn người, chọn trúng nam chính tiềm năng như vậy.]

 

Theo tôi thấy, Ôn Thương Thời đúng là được lợi còn bày đặt lên mặt.

 

Chưa hết, mỗi lần anh ta cãi nhau với Thẩm Lê, lại kéo tôi vào câu chuyện.

 

“Thẩm Lê, sao em không học tập đàn em Thư Vân đi. Cô ấy hiểu chuyện hơn em nhiều, cô ấy chưa bao giờ dùng tiền để sỉ nhục anh.”

 

“Cô ấy còn chăm chỉ hơn em, gần như dành hết thời gian cho học hành. Không giống em, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.”

 

Trước đây tôi toàn lo tập trung làm thí nghiệm, không để ý đến những lời anh ta nói với Thẩm Lê.

 

Giờ để tâm chút, tôi bắt đầu nghi ngờ chính những lời này đã khiến Thẩm Lê hiểu lầm rằng Ôn Thương Thời có tình cảm với tôi.

 

Dù nghĩ vậy có phần không phải với đàn anh cùng làm ngày làm đêm, nhưng tôi thật sự không cảm thấy anh ta thích tôi. Tôi càng nghi anh ta đang dùng tôi để thao túng tinh thần Thẩm Lê.

 

Nên khi Ôn Thương Thời lại dùng những lời này để đè nén Thẩm Lê, tôi không nhịn được nữa.

 

“Khoan đã, anh Ôn à. Em không đưa tiền sỉ nhục anh, một là vì em cũng nghèo, hai là vì em không nỡ tiêu tiền cho đàn ông.”

 

“Còn chuyện chăm chỉ, đơn giản là vì học hành là con đường duy nhất em có thể đi. Nếu em giàu như Lê Tử, em cũng phải yêu đương vài mối cho biết.”

 

Bình luận mỉa mai:

 

[Chả trách cô ta là nữ phụ, tham tiền mê trai, chẳng có điểm nào ra hồn.]

 

[Thật tội cho nam phụ của tôi, lại đi yêu một người nông cạn vô vị như vậy.]

 

[Nhưng tôi thấy nữ phụ nói đúng mà, tôi mà có tiền cũng yêu vài người cho vui.]

 

[Quan trọng là nữ phụ đang nói giúp nữ chính mà, lần này tôi ủng hộ nữ phụ.]

 

[Tôi cũng ủng hộ nữ phụ, nữ chính không làm gì sai, chỉ là nam chính quá tự cao, không trân trọng tấm lòng của nữ chính.]

 

Thẩm Lê nghe xong câu đó, cố nén nước mắt, vẻ mặt như đang tự hỏi: thật sự là vậy sao? Chẳng lẽ cô ta không làm sai gì à?

 

Còn Ôn Thương Thời, tôi nói một câu, mặt anh ta đen một phần.

 

Cuối cùng, anh ta nghiêm túc nói: “Đàn em Thư Vân, em không cần phải hạ thấp bản thân để an ủi Thẩm Lê khi cô ta làm sai. Một người nếu không nhận ra lỗi của mình, thì sẽ không bao giờ sửa được.”

 

Tôi hơi cạn lời: “Anh Ôn à, em thấy sai lầm lớn nhất của Lê Tử là yêu anh.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com