Trước khi xuyên không cũng từng thích mấy thứ này nên học cũng nhanh.
Không thì cứ lên đánh giáp lá cà luôn.
Trong khói lửa kháng chiến, ta không nhớ mình từng cứu bao nhiêu người, không nhớ còn bao nhiêu tiểu đạo sĩ từng theo ta vẫn còn sống.
Từng huấn luyện viên, từng trưởng ban, từng chỉ huy, từng người ngã xuống giữa m.á.u và bùn, mà ta thì chưa từng sợ hãi.
Máu nóng trong tim ta vẫn đang sôi trào, ta muốn nhấc lá cờ đỏ đã bị m.á.u nhuộm lên từ xác đồng đội, muốn tiếp tục xông pha, vác súng, múa đao, lao thẳng về phía quân thù.
Súng hết đạn thì ta lắp lưỡi lê, mắt đỏ rực, liều mạng chiến đấu.
Ta không biết trong mắt kẻ địch, chúng ta — những kẻ đói không chết, đánh không chết, ngã không gục — đáng sợ thế nào.
Giữa thời tiết khắc nghiệt, giữa băng tuyết dày đặc và không khí c.h.ế.t chóc lạnh lùng, chúng ta tựa như những bóng ma không thể tiêu diệt.
Mọi thứ tựa như một giấc mơ.
Nhưng chiến trường mùa đông lạnh quá…
Trong mơ không có áo bông, không có đệm lông…
Chỉ còn nhiệt huyết cháy bỏng của những đứa con vì tổ quốc, chống lại cơn gió bắc gào thét.
Nhiệt độ âm ba, bốn mươi độ.
Ta quên mất mình vượt qua kiểu gì.
Chỉ nhớ nước tuyết lạnh buốt đã ngấm vào tận xương, lạnh như sâu bọ bò trên sống lưng.
Ban đầu là đau xé thịt, sau đó là tê liệt toàn thân.
47.
Ta biết ánh hoàng hôn ngày hôm đó đã ghi lại toàn bộ câu chuyện trên lưng ta.
Vận mệnh của ta, không còn là chuyện của một người.
Mà là câu chuyện của hàng trăm hàng ngàn người.
Tất cả tiểu đạo sĩ đi theo ta, không còn ai sống.
Hệ thống từng hỏi:
“Ngươi hy sinh nhiều thế mà không ai biết.
Ngươi có thể sẽ c.h.ế.t trong bóng tối.
Ngươi không tiếc sao?”
“Không tiếc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“...”
“Vậy ta sẽ trở thành một trong hàng ngàn ngôi mộ không tên.”
Ta trúng nhiều phát đạn, cuối cùng ngã xuống đất.
Vùng đất lạnh lẽo cũng là vùng đất ấm áp.
Nó ôm lấy linh hồn ta bằng vòng tay vô tư nhất.
Xin hãy để ta yên nghỉ, yên nghỉ trên con đường của lý tưởng và hy vọng.
Chờ đợi một tương lai rực rỡ, xoa dịu những chấp niệm còn đang dang dở của ta.
Hãy để những câu chuyện rực sáng ấy ngủ lại trong gió tuyết.
Là bất diệt.
Là bất hủ.
Là bác ái.
Là chân thật.
48.
Về sau, trong giấc ngủ say, cuối cùng ta mới biết được:
Những đạo sĩ từng đi theo ta chính là các đệ tử trước kia của ta.
Trên con đường ta phải đi xuống núi, bọn họ dùng linh lực cuối cùng để hóa hình, tạo ra một đạo quán giả.
Họ chấp nhận từ bỏ tất cả, thề c.h.ế.t theo ta.
Nam nữ chính cũng ở trong số đó.
49.
Thế giới này không vì cái c.h.ế.t của ba người chúng ta mà khởi động lại lần nữa.
Nó vẫn kéo lê bước chân, chậm rãi nhưng kiên định, đẩy bánh xe lịch sử tiến lên phía trước.
50.
Rất rất nhiều năm sau, khi đến một thời đại mà ta chẳng còn quen thuộc.
Có một cô gái đến mảnh đất yên bình này.
Cô từng chứng kiến hoàng hôn buông xuống rồi lại thấy bình minh mọc lên.
Cô cũng từng thấy gió hòa bình thổi qua bờ sông, cuốn theo một cánh hoa từ đồng bằng, mang nó đến nơi xa xôi.