“Cái đồ ngốc phản ứng chậm nhà ngươi” ta nghịch nghịch đoản kiếm giấu trong tay áo, “giờ mới nhận ra à, không thấy hơi muộn sao?”
“Chả trách… chả trách cách giáo dục của ngươi khác hẳn mấy trưởng lão kia! Chả trách huyễn cảnh ngươi thấy lại như thế! Chả trách suy nghĩ và tư tưởng của ngươi không giống người thường... chả trách ngươi không chịu đi theo cốt truyện ta đưa ra!”
“Ê, ngươi nói thế là sai rồi nha.” Ta nhíu mày. “Kịch bản vớ vẩn như thế, không cần là người xuyên không cũng sẽ chê.”
“...”
42.
Thế giới này là một thế giới tiểu thuyết.
Nó được nhà sáng tạo tạo ra. Mỗi người viết, mỗi kịch bản khác nhau.
Thế giới này có thể được khởi động lại.
Và ta – người xuyên không – vô tình mở ra tuyến cốt truyện thứ ba.
“Thế giới này là giả, ngươi không thấy đau lòng sao? Ta còn định nghĩ vài câu hay ho để an ủi ngươi nữa...”
“Giả? Thật?” Ta mỉm cười nhẹ.
“Ngươi định nghĩa thế nào là ‘giả’ và thế nào ‘thật’?
Giả giả thật thật, thật thật giả giả, ai có thể nói mình thật sự thấu suốt chứ?”
“Ngươi nói thế giới này là giả, vậy thế giới ta từng sống chắc chắn là thật sao?”
“Ta chỉ biết, ta còn sống là thật, những gì ta trải qua là thật.
Ta sống theo ý mình, chưa bao giờ cúi đầu trước cái gọi là số mệnh.”
“Số mệnh của ta, của cô ấy, của họ, sẽ không còn do tác giả hay thiên mệnh điều khiển.
Thế giới này sẽ không bao giờ khởi động lại lần nữa.”
Ta nói dứt khoát:
“Vì ta ở đây, và ta sẽ không bước theo bất kỳ con đường sắp đặt nào.
Ta sẽ đi đến sự thật của mình, và dẫn tất cả đến sự thật của họ.”
“Từ giờ trở đi, không còn thiên mệnh. Mọi thứ đều là thật.”
Ta quăng thanh đoản kiếm nghịch trên tay vào bức màn hình hiển thị ‘kết cục thứ ba’.
Tiếng kính vỡ vang vọng giữa không gian.
Ta khẽ nhắm mắt.
43.
Khi tỉnh lại, ta đang nằm trên một bãi cỏ đầy hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xung quanh là những đệ tử lo lắng vây lấy.
Thấy ta tỉnh, chúng nó bật khóc nức nở.
Cảm giác như vừa sống sót sau tận thế.
44.
“Đến lúc rồi.”
“Gì cơ?”
“Nói thật nhé,” ta trầm ngâm, “trước cả khi xuyên không, ta từng nghĩ…
Nếu thế gian thật có những cường giả công lực cao cường,
vậy khi đất nước lâm nguy, vì sao họ chưa từng xuất hiện?”
“Ngươi định làm gì?” Hệ thống cảnh giác hỏi.
“Không gì đâu, chỉ là ta khuyên ngươi mau gỡ liên kết đi.”
Ta nhe răng cười: “Ta sắp làm chuyện lớn. Có thể sẽ c.h.ế.t đấy.”
Thật ra ta biết, ta chắc chắn sẽ chết.
Ta lấy lý do linh lực cạn kiệt để từ chức trưởng lão,
Tạm biệt từng đệ tử, rời khỏi tông môn.
“Còn nhớ ta từng viết một thứ không?”
“Gửi đi rồi à?”
“Ừ. Gửi tới <Tân Thanh Niên>.”
45.
Sau đó ta mới biết, không phải không có người tu tiên tham chiến, mà vì chiến trường sát khí, huyết khí quá nặng khiến linh lực của tu sĩ bị áp chế.
Nên trên chiến trường, họ cũng như người phàm.
Trên đường xuống núi, ta gặp một đạo quán.
Bên trong có mấy đạo sĩ, hỏi ta có phải cũng xuống núi kháng chiến không.
Ta trả lời phải.
Họ nói muốn theo ta.
Họ bảo, dù ta trông như người phàm, nhưng lại có khí chất như tiên giáng trần.
Ta thầm nghĩ:
Đúng là có mắt! Quảng bá hình ảnh ta thế là đúng bài rồi!