Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 129: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Sử Hàm: "?!!"

 

Tất cả mọi người: "?!!"

 

Bình luận: [?!!]

 

[Ha ha ha ha ha ha ha ha Sử Đại Ma Vương còn muốn tính kế người khác, hiện tại bị người ta tính kế ngược lại rồi]

 

[Bảo bối Khương Khương! Mama không cho phép con ăn linh tinh!! Ăn đồ ăn bẩn sẽ đau bụng đó có biết không]

 

[srds, chỉ có tôi cảm thấy, Khương Đào đang nghiêm túc sao?!]

 

Sử Hàm bị làm cho nghẹn họng.

 

Nhưng lại không hiểu sao có hơi bất an.

 

Thảm án gì đó, ma qủy, thỏa thuận sinh tử gì đó, đương nhiên là giả, anh ta muốn tăng hiệu quả cho chương trình mà thôi.

 

Nhưng lúc thấy Khương Đào nghiêm túc như vậy, anh ta lại lo lắng cho mấy nhân viên công tác đang giả quỷ.

 

Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, anh ta cũng không thể nuốt trở lại được.

 

Chỉ có thể ậm ờ đáp ứng một tiếng, rồi để bọn họ đeo bịt mắt, lên xe.

 

Xe chạy đến một tòa nhà tan hoang.

 

Lầu một của cửa tiệm đã sớm vườn không nhà trống, bảng hiệu phủ một lớp bụi dày, nhưng ở trung tâm của nó, vẫn nhìn ra là một tiệm lẩu, cửa lớn sơn màu đỏ, phía dưới còn treo hai ngọn đèn lồng sáng rực.

 

Càng hiện ra sự quỷ dị mà đáng sợ.

 

Bốn người khoác vai nhau, dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, hoàn toàn không biết gì mà đi vào.

 

Khi người cuối cùng là Dương Trinh bước vào, cánh cửa đóng sầm một cái, một trận gió thổi qua, ống kính rung lắc dữ dội.

 

Đợi tới khi ống kính ổn định lần nữa, lớp sơn trên tiệm từ từ bong ra, hai ngọn đèn lồng lắc lư, đột nhiên bốc cháy, đợi khi cháy hết, bộ khung của lồng đèn còn sót lại giống y như một cái mặt quỷ.

 

[Mẹ ơi!!!! Đáng sợ quá đi!!!]

 

[Đừng sợ đừng sợ, đoạn mở đầu của Sử Đại Ma Vương vẫn luôn rất phô trương, đây chính là đã ghi hình từ trước rồi, cố ý dọa người ta thôi]

 

[Ha ha ha ha ha ha đoạn mở đầu càng phô trương, mật thất càng khó, đoán chừng hôm nay lại không chạy thoát được rồi]

 

[Mặc dù rất sợ, nhưng vẫn muốn xem...]

 

[Hu hu hu hu hu đáng sợ quá, nhưng vì Khương Khương, tôi phải kiên trì tiếp]

 

[Thao Thiết dũng cảm, không sợ gian khổ!!]

 

[Đột nhiên có chút lo lắng cho Khương Khương...]

 

[Haizz, cảm giác Đại Ma Vương vẫn hơn một bậc]

 

Nhìn thấy bình luận chi chít, và số người xem trực tiếp sắp tới hai mươi triệu.

 

Sử Hàm thở phào nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thật không uổng công nhóm của anh ta thức trắng mấy đêm.

 

Tự tin của anh ta cũng chầm chậm quay trở lại.

 

Không thể chưa đ.á.n.h giặc đã gây nội loạn trước.

 

Khương Đào chắc chắn là dọa anh ta thôi, suy cho cùng hình tượng hung thú không thể sụp đổ, nhưng thật sự đi vào mật thất rồi sẽ không giống vậy nữa.

 

Ngược lại Sử Hàm hy vọng Khương Đào có thể kiên trì lâu thêm chút nữa, đừng uổng phí thiết kế của anh ta.

 

Anh ta đưa mắt về một cái camera giám sát khác.

 

Lúc này toàn bộ bốn vị khách mời đã vào căn mật thất đầu tiên, căn phòng tối đen đã được chuyển sang chế độ quay ban đêm.

 

Nhân viên công tác trói bốn người ở bốn góc của tiệm lẩu, đồng thời dán băng dính lên miệng của họ.

Mê Truyện Dịch

 

Trong bóng tối, giác quan của con người sẽ chịu ảnh hưởng, cộng thêm môi Tr**ng X* lạ, đồng đội bị chia cắt, cảm giác sợ hãi sẽ tăng lên gấp bội.

 

Càng huống chi, tổ chương trình còn bày rất nhiều bàn ghế linh tinh ở trung tâm căn phòng, hạn c.h.ế.t hoạt động của khách mời, đây chính là yếu tố để không ngừng gia tăng sự sợ hãi cho bọn họ.

 

Thông thường mà nói, giai đoạn này, khách mời sẽ cẩn thận thăm dò mọi thứ xung quanh, đồng thời tập hợp đồng đội lại.

 

Sử Hàm hài lòng nhìn đám người Trình Kiệt đang dần dần hành động theo kịch bản mà anh ta đã sắp xếp.

 

Tất cả đều trong tính toán của anh ta.

 

Thế nhưng lúc nhìn thấy Khương Đào trên màn hình, anh ta đột nhiên sững sờ.

 

Khương Đào không hề đợi ở chỗ đó, dây thừng và băng dính trên người cô không biết đã bị tháo ra từ lúc nào, cô lắc lắc cánh tay, sau đó nhẹ nhàng tránh được bàn ghế và những đồ lộn xộn, tìm tới nồi lẩu ở trung tâm, đun lên.

 

Đồng thời nhân khoảng thời gian này, đi lấy thịt và rau cải ở tủ lạnh bên cạnh.

 

Toàn bộ quá trình đều ung dung tự đắc, thích ý giống như đây thật sự là đi ăn lẩu.

 

Sử Hàm: "!!!"

 

Lẽ nào chỗ nào đó trong mật thất xuất hiện lỗ hổng rồi?

 

Nhưng anh ta đã kiểm tra tất cả ống kính trong mật thất một lần, lại không hề có gì.

 

Lại nhìn ba người Trình Kiệt, vẫn đang di chuyển giống như trước đây, thậm chí còn cách vị trí cũ cả mét.

 

Sử Hàm vội vàng coi lại video trước đó.

 

Chỉ thấy khi nhân viên công tác vừa rời đi, Khương Đào vươn vai một cái, sau đó dây thừng liền rơi xuống.

 

Toàn bộ quá trình chưa tới ba giây.

 

Sử Hàm: "???"

 

Anh ta lập tức cầm bộ đàm: "Lúc đó ai phụ trách Khương Đào? Không cột chặt lại sao?"

 

Người nhân viên công tác kia cũng bối rối và tủi thân: "Đạo diễn Sử, tôi thật sự đã cột chặt rồi..."