Sử Hàm tỉnh táo lại.
Hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm, trước tiên phải giải quyết vấn đề đã.
Suy cho cùng Khương Đào lúc này, đã bắt đầu nấu lẩu rồi!
Mặc dù để gia tăng cảm giác đắm chìm, cái phòng khách này đích thực là phỏng theo quán lẩu phổ thông, bàn ăn lẩu, thịt và rau trong tủ lạnh, cái gì cần có thì đều có hết.
Nhưng ai sẽ ở loại địa điểm như thế này mà thật sự đi nấu lẩu đây!
Mê Truyện Dịch
Cái này cũng thái quá rồi!!
[Sử Hàm có chuyện gì thế! Dây thừng cho nghệ sĩ nữ đều làm như thế này sao?]
[Làm sao mà mật thất cũng bắt đầu làm đồ giả rồi, Khương Đào đã bắt đầu ăn lẩu rồi đó, ba người khác còn đang diễn ư?]
Sử Hàm sắp nghẹn tới c.h.ế.t rồi.
Anh ta phải để Khương Đào nếm thử sự lợi hại của anh ta, không thể nhẹ nhàng như thế này nữa.
Anh ta cầm lấy bộ đàm, bắt đầu dặn dò tổ đạo cụ.
Trong mật thất.
Phương Dật Nhiên gian nan tụ họp với Trình Kiệt, hai người giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng cũng cởi được dây trói của hai bên, lại xé băng dính trên miệng đi.
Hai người đang chuẩn bị gọi tên những người khác để đi tiếp ứng.
Thì đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới tiếng bò sát khiến người ta ghê răng.
Phương Dật Nhiên bị dọa run lên: "Đây… đây là tiếng gì thế?!"
Trình Kiệt cố gắng duy trì sự bình tĩnh: "Có thể chỉ là hiệu ứng âm thanh của tổ chương trình..."
Và cùng lúc đó, trần nhà phía trên bàn lẩu của Khương Đào đột nhiên mở ra, một con ma nơ canh rơi xuống dưới, khuôn mặt đáng sợ mặt đối mặt với Khương Đào.
Thế nhưng tiếng hét mà Sử Hàm chờ đợi không hề vang lên.
Khương Đào chỉ nhíu mày, đem tóc giả vừa rơi xuống cạnh nồi lẩu bỏ qua một bên. Sau đó tiếp tục ăn lẩu thơm ngào ngạt.
Nhưng ba người bên kia thì không được bình tĩnh như vậy.
Phương Dật Nhiên và Trình Kiệt vừa được giải thoát khỏi dây thừng và băng dính, liền bị tiếng nổ dọa cho ôm lấy nhau.
Mà Dương Trinh vốn đang ở trong góc, càng sợ hãi dính luôn lên vách tường, bị dọa cho lòi cả hai cằm ra luôn.
Sử Hàm: "???"
Đây là chuyện gì vây!
Nhưng anh ta cũng ngập ngừng.
Rất rõ ràng, những đạo cụ này không có tác dụng với Khương Đào, không cần chờ sẽ dọa được Khương Đào, ngược lại đã dọa cho các khách mời sợ đến mất hồn.
Sử Hàm chưa hành động.
Những người khác cũng không dám manh động.
Tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Chỉ còn tiếng nhai nuốt của Khương Đào.
Phương Dật Nhiên sắp bị dọa khóc đến nơi: "Đây… đây không phải là hiệu ứng âm thanh chứ..."
Trình Kiệt cũng rất sợ hãi, như cố gắng kiềm chế: "Trước tiên chúng ta tìm đội trưởng và anh Dương đã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phương Dật Nhiên nhỏ tiếng gọi: "Chị, chị Khương..."
"Mấy người đang tìm tôi hả?" Tiếng nhai nuốt dừng lại, một giọng nữ kinh ngạc vang lên.
Phương Dật Nhiên, Trình Kiêt: "!!!"
Giọng Phương Dật Nhiên run rẩy: "Chị, là chị đang ở đó sao?"
"Đúng vậy."
Phương Dật Nhiên mừng phát khóc, tức khắc có cảm giác an toàn.
Phương Dật Nhiên lần theo âm thanh của Khương Đào, kéo Trình Kiệt, chầm chậm s* s**ng đi qua.
Nhưng càng tới gần, Trình Kiệt càng cảm thấy không đúng lắm.
Khoang mũi ngày càng cảm nhận được mùi lẩu nồng đậm, còn có tiếng nước sôi "ùng ục", anh ta không nhịn được hỏi: "Cô… cô đang làm gì đấy?"
Khương Đào: "Ăn lẩu đó."
Nói xong, lại ăn một miếng dạ dày.
Hai người: "???"
Phương Dật Nhiên nhỏ tiếng hỏi: "Chị, chị có thể nhìn rõ không?"
"Có thể á."
Phương Dật Nhiên: "Vậy chị có thể giúp tụi em tìm đèn không, công tắc đèn ở chỗ nào?"
Khương Đào: "Được chứ."
Cô nói xong, liền đứng dậy, đi về phía cửa lớn, đẩy cầu d.a.o điện lên.
Trong nháy mắt, đèn trong phòng sáng trưng.
Phương Dật Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy cái đầu ma nơ canh kia, bị dọa hét lên một tiếng.
Khương Đào mở đèn xong, ngồi xuống lần nữa, tiếp tục ăn lẩu.
Trình Kiệt bồn chồn: "Cô biết đèn ở chỗ nào, tại sao không mở lên!"
Hại bọn họ s* s**ng trong bóng tối như thằng ngốc lâu như vậy.
Khương Đào khó hiểu: "Hai người cũng có nói đâu?"
Trình Kiệt: "..."
Nhân sinh không còn gì luyến tiếc.jpg
Nhưng các khán giả trước màn hình đã sắp cười tới điên luôn rồi.
Nói thực, coi một mình thì có lẽ không buồn cười đến vậy, nhưng hai nhóm ở cùng nhau, sự chênh lệch thật sự quá rõ ràng.
Khương Đào càng bình tĩnh, thì càng làm nổi lên sự chua xót của ba người đàn ông.
[Ha ha ha ha ha ha tôi cười đau bụng quá]
[Vốn dĩ tôi cho rằng là một chương trình kinh dị ha ha ha ha ha ha, hoàn toàn không ngờ tới lại buồn cười như vậy]
[Khương Đào: mật thất là mật thất, nhưng hoàn toàn không tính chạy trốn đâu]
[hhhhhh đây thật sự là cùng một chương trình sao? Vì sao bên chị Khương là kênh ăn uống, ba người kia lại là kênh sinh tồn thế]
[Chỉ có tôi đau lòng cho con ma nơ canh kia sao? Người nên dọa thì không dọa được, còn bị lột mất tóc 233333]
[Xem như tôi hiểu rõ rồi, cái gì cũng không thể ngăn chị Khương của tôi ăn cơm]