[Anh Dương, vĩnh viễn là đáy chuỗi thức ăn của thôn.]
Dương Trinh đợi một lúc cũng không thấy có thứ gì chui ra, cảm thấy có chút lúng túng.
Trình Kiệt ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta vẫn nên phân tích manh mối trước đi.”
Anh ta mở đèn pin lên, chiếu vào mảnh giấy.
Trong quá trình giải đố, Trình Kiệt còn có chút đáng tin cậy.
Thuần thục tìm được cửa tiếp theo.
[Anh Kiệt là giỏi nhất!!!]
[Oaa! Trông vừa đẹp trai vừa thông minh! Sao trên thế giới này lại có thể có người đàn ông hoàn mỹ như vậy chứ]
Trình Kiệt và Dương Trinh tràn đầy tự tin đi tới nơi manh mối chỉ dẫn, quả nhiên tìm thấy một cánh cửa bị che khuất.
Trình Kiệt nhập mật mã, cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra.
Nhưng đột nhiên vào lúc này, một khuôn mặt người thình lình xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hai người bị dọa kêu lia lịa, lăn lê chạy bò về phía sau.
Nhưng không ngờ rằng một tấm lưới sắt từ phía trên rơi xuống, trực tiếp đem quán lẩu phân cách thành hai phần, đem bọn họ vây lại bên trong.
Dương Trinh không cầm chắc đèn pin, làm nó lăn tròn rơi xuống đất, trực tiếp lăn qua phía bên kia cửa.
Sau đó, cái cửa vốn dĩ đã được mở ra bị đóng sầm lại.
Trình Kiệt và Dương Trinh đều xụi lơ trên đất, thở đứt đoạn từng ngụm từng ngụm khí.
Khán giả cũng bị cái mặt quỷ thình lình nhảy ra dọa sợ, nửa ngày mới bình luận tiếp.
[Ôi mẹ ơi, thiếu chút nữa dọa c.h.ế.t tôi rồi.]
[Tôi vừa cảm thấy tim mình hình như ngừng đập luôn, tôi không dám nhìn hai người bọn họ nữa, vẫn là đi ngắm Khương Khương và Nhiên Nhiên đáng yêu của tôi thôi.]
[Đây là chuyện gì thế? Không phải cửa tiếp theo sao?]
[Fan lâu năm của mật thất giải thích một chút nè, mỗi manh mối trong mật thất không phải cái nào cũng là thật, có lúc sẽ trộn lẫn với những manh mối gây hiểu lầm, cần phải phân biệt kĩ.]
[Cái manh mối lúc trước bọn họ tìm được, không phải là của vị đồng hương đã lừa bọn họ tới sao? Vậy sao mà bảo đảm anh ta sẽ không tiếp tục lừa bọn họ nữa chứ?]
[Đ*m*, nói cũng có lý nha]
[Vậy hiện tại phải làm thế nào đây?]
[Đúng đó, đèn pin mất rồi, manh mối cũng sai, lẽ nào ngay vòng một mà cứ vậy dậm chân tại chỗ sao.]
Bên trong mật thất.
Cuối cùng Khương Đào cũng ăn xong nồi lẩu, ợ một cái.
Phương Dật Nhiên bị mấy cảnh tượng liên tiếp vừa rồi dọa sợ, kéo lấy ống tay áo Khương Đào sống c.h.ế.t không buông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Đào cứ như vậy đem theo đứa con ghẻ này đi tới chỗ lưới sắt.
Trình Kiệt lúc này không còn khí thế như lúc mới tiến vào mật thất, có chút tủi nhục cúi thấp đầu nói: “Đội trưởng, cô có thể cứu chúng tôi ra ngoài không?”
Khương Đào: “Tại sao muốn tôi cứu?”
Mê Truyện Dịch
Trong lòng Trình Kiệt hụt hẫng.
Anh ta vốn tưởng rằng bọn họ từng kề vai sát cánh trong “Đại hội thể thao Ngôi sao mới”, anh ta còn mời Khương Đào một bữa, hai bên đã có chút tình hữu nghị, nhưng không ngờ rằng Khương Đào lại lạnh nhạt như vậy…..
Trong lúc anh ta còn đang rầu rĩ.
Khương Đào nói: “Ở chỗ kia có một cái hốc, các anh có thể tự mình chui ra mà!”
Trình Kiệt: “…??”
Anh ta nghe theo chỉ dẫn của Khương Đào, phát hiện chỗ lưới sắt áp vào tường, quả nhiên có một cái cửa cao đến đầu gối, chỉ là do trong tay không có đèn pin, bọn họ lại đang hoảng hốt, tư duy theo quán tính đi xuống, mới không chú ý tới điểm này.
[hahahahahahahahahaha anh Trình của tôi không dễ dàng gì cúi đầu, kết quả cô nói với ảnh không cần cứu, chui lỗ ch.ó ra là được.]
[huhuhu, thật xin lỗi anh Trình, nhưng góc nhìn chỗ anh thật là đáng sợ, em vẫn đi ngắm Khương Khương thì hơn.]
[Định luật xui xẻo của anh Trình từ trước tới nay chưa bao giờ mất hiệu lực, vừa nãy nhìn anh ấy thuận lợi mở cửa, tôi biết chắc có điềm rồi, đặc biệt che mắt lại, quả nhiên che mắt có hiệu quả.]
[Lầu trên, học được rồi, học được rồi.]
Trình Kiệt và Dương Trinh vất vả bò từ lỗ ch.ó ra.
Bọn họ vô cùng chán nản, thật vất vả giải được câu đố thế mà lại là manh mối sai, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng lúc trước bọn họ đã tìm hết một lượt, không tìm thấy manh mối nào khác, mà đèn pin trong tay cũng rơi mất rồi, hiện tại càng khốn khổ.
Khương Đào vừa khịt khịt mũi, vừa đi đến trước một cái tủ.
Trình Kiệt cười khổ nói: “Lúc trước bọn tôi tìm rồi, bên trong cái tủ này không có manh mối đâu…”
Anh ta vừa nói dứt câu, liền thấy Khương Đào trực tiếp đẩy cái tủ ra, lộ ra một cánh cửa bị che khuất.
Ba người Trình Kiệt: “!!!!!!”
Sử Hàm: “!!!!”
Khán giả:[!!!!]
[Round 2, Sử Ma Đại Vương VS Mãnh thú Khương Đào, Khương Đào win]
Khương Đào thuận theo đó tiến vào, Phương Dật Nhiên sít sao bám theo sau.
Trình Kiệt vẫn còn đang hốt hoảng.
Đột nhiên, đèn trong quán lẩu vốn bị tắt, lại sáng lên.
Chỉ là, cái màu ánh đèn lần này, là màu đỏ.
Kèm theo ánh sáng của bóng đèn, cái lưới sắt lúc nãy ở bên kia truyền tới âm thanh kéo sát chầm chậm rợn người.