Trình Kiệt không dám nghĩ nữa, vội vàng chạy vào bên trong phòng, thuận tay khóa luôn cửa lại.
Đèn bên trong căn phòng đã được mở lên.
Nhìn có vẻ giống nhà bếp, d.a.o thớt tán loạn, còn có mấy cái nồi lớn, bị sắc đèn màu bên trên đỉnh đầu chiếu vào, càng nổi bật thêm chút u ám.
Có điều tạm thời an toàn rồi.
Trình Kiệt không nhịn được liền hỏi Khương Đào: “Cô làm thế nào mà biết lối ra chính xác ở bên này?”
Đây cũng là điều mà Sử Hàm và khán giả muốn biết.
Khương Đào nói như lẽ dĩ nhiên: “Đằng sau của quán lẩu không phải là nhà bếp sao?”
Mặt của cô như muốn nói “Đây là điều hết sức bình thường, lẽ nào anh không biết?”, khiến Trình Kiệt tự hoài nghi bản thân, những lần chơi mật thất trước lẽ nào đều là giả sao?
[Hình như… đúng là như vậy nhỉ?]
[Không thể phản bác]
Trình Kiệt còn muốn hỏi, cô làm sao biết được đây là nhà bếp.
Đành nuốt trở lại.
Nếu như ngữ khí của Khương Đào vẫn thản nhiên như vậy, anh ta sẽ cảm thấy bản thân giống thằng ngốc.
Còn về phía Sử Hàm thì đang cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc đó anh ta đã lên kế hoạch, mấy người họ muốn tìm thấy cánh cửa bị giấu sau cái tủ phải mất thêm một lúc nữa.
Sau đó, đèn trên đỉnh đầu bọn họ sáng lên màu đỏ biểu thị nguy hiểm.
Bên trong cái cửa bị Trình Kiệt mở ra sẽ có nhân viên công tác giả quỷ đứng sẵn ở đó, ý của anh ta là muốn hai người trong lưới tự tìm lỗ chui ra, hai người còn lại trong phòng phải tìm cửa thoát.
Đoạn này nhất định sẽ rất gay cấn và gây được tiếng cười, tiết tấu căng thẳng, sẽ khiến các tuyến hóc môn của con người tăng cao.
Đồng thời số lượng người xem cũng theo đó tăng cao.
Nhưng hiện tại là chuyện gì đây?!
Khương Đào cứ nhẹ nhàng tìm thấy cửa ẩn như vậy, liền qua luôn màn sau.
Mà bao nhiêu sách lược anh ta dày công chuẩn bị như vậy thế mà toàn bộ không có cơ hội xuất hiện, chỉ có cái đèn màu đỏ vội vã sáng lên một chút, y như chuyện hài.
Thật vô vị.
Khán giả khẳng định sẽ bỏ coi luôn.
Nói không chừng đây sẽ là tập “Trốn thoát khỏi mật thất” có lượt xem thấp nhất.
Nhưng ngay lúc này, phó đạo diễn kinh ngạc hô to: “Lão đại, lượt xem tăng rồi!”
“Đã đạt tới kỷ lục luôn rồi!”
Sử Hàm: “?!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Có chị em giới thiệu đây là mùa không đáng sợ nhất của mật thất, tôi liền to gan lớn mật tới xem nè]
[Nghe nói đây là mùa dành cho những người nhát gan, tôi xông tới đây!!]
[Vốn dĩ không có hứng với cái loại nghệ thuật trốn thoát này, cảm thấy như kiểm tra bệnh tim ấy, có điều hiện tại coi thử, cũng nhàn nhã đấy chứ nhỉ.]
Sử Hàm: “?!!”
Anh ta càng ngày càng không hiểu được khán giả nữa rồi.
Khương Đào dạo một vòng quanh nhà bếp, nhưng chẳng tìm được cái gì có thể ăn.
Đáng ghét! Rõ ràng cô ngửi thấy mùi bánh kem mà!!
Ăn lẩu xong ăn thêm một chút ngọt ngọt không phải thiên kinh địa nghĩa sao*?
*lẽ hiển nhiên
Khương Đào càng nghĩ càng tức giận.
Đúng lúc tổ tiết mục lặp lại mánh cũ, ánh điện bắt đầu lập lòe chớp tắt, cùng lúc vách tường đột nhiên mở ra một cơ quan, một hình nhân hiện ra, dọa bọn họ co rúm lại.
Ai ngờ Khương Đào trực tiếp tách cơ quan trên vách tường ra, đem hình nhân lôi ra ngoài.
Phương Dật Nhiên lấy hết can đảm đưa mắt nhìn: “Ơ, có phải trong miệng của nó ngậm cái chìa khóa không?”
Trịnh Kiệt vội vàng chạy qua, cạy miệng của hình nhân ra, cầm lấy chìa khóa.
Vừa khớp với cái hộp bị khóa lúc trước bọn họ tìm thấy.
Sử Hàm: “…”
Mê Truyện Dịch
Người anh ta đã tê rần.
Anh ta vốn dĩ muốn lợi dụng nguyên lý lúc tắt đèn, trong lúc mọi người bị dọa sợ sẽ xem nhẹ rất nhiều thứ, mà đã có căn phòng phía trước làm nền, bọn họ sẽ tưởng hình nhân này để dọa người, sẽ không nghĩ tới manh mối ở trên người nó, cho đến khi suy luận qua hàng loạt chứng cứ, trở về trạng thái cơ bản của câu chuyên quán lẩu, mới nghĩ tới hình nhân này.
Nhưng mà, Khương Đào trực tiếp lôi hình nhân ra rồi.
Bọn họ không những phát hiện sự tồn tại của chìa khóa trước, thậm chí tìm được manh mối khác, còn treo tóc giả và quần áo của hình nhân lên.
Đây đại khái là đạo cụ t.h.ả.m nhất trong lịch sử của mật thất, t.h.ả.m thứ hai chính là người anh em ở căn phòng trước, không chỉ không dọa được bọn họ còn bị lột mất tóc giả.
Chưa từng gặp qua khách mời nào tàn nhẫn như vậy!!
Có sự bạo lực của Khương Đào trợ giúp, tốc độ giải mật thất của bọn họ vô cùng nhanh.
Cái gì mà đồ để dọa người, chỉ cần ngóc đầu lên, đều không có cơ hội thể hiện trong tay Khương Đào.
Phó đạo diễn hoảng sợ nói: “Lão đại, nếu cứ như vậy đi tiếp, chưa đến 1 giờ đã giải xong cái mật thất này rồi!”
Sử Hàm: “!!”
[Đại hội thể thao Ngôi sao mới lần trước còn không cảm thấy gì, nhưng mà dưới tình huống như thế này, Khương Khương thật đáng để dựa dẫm nha!]