[Đây là tái hiện lại cảnh nổi tiếng ở thôn trang sao!!!]
[Haizz, lần này chắc chắn trốn thoát thành công rồi, nhưng mà tội anh Dương ghê, toàn bộ thành viên chỉ có mình anh ấy hi sinh]
Trong lúc khán giả đang than thở thương tiếc, bước chân Khương Đào dừng lại một chút.
Lúc này dưới chân bọn họ chính là nơi vừa nãy Dương Trinh làm nhiệm vụ, hiện tại tất cả quái vật đều bị quây trong phòng bếp nhỏ, ngược lại chỗ bên này không có con nào.
Lúc này, cái lu nước trên ván động động, Dương Trinh cẩn thận ló đầu ra.
Xui xẻo lâu như vậy, năng lực cảm nhận nguy hiểm của anh ta đã được nâng cao cải thiện rõ rệt, khoảnh khắc phát hiện quái vật, lập tức tìm được một cái lu nước còn trống trốn vào luôn.
Chỉ có điều lúc đó quái vật quá nhiều, chặn mất tầm nhìn của ống kính, cho nên hành động tự cứu xuất sắc đó khán giả không thấy được.
[Đ* M*! anh Dương chưa c.h.ế.t!!]
Mê Truyện Dịch
[Huhuhu, tốt quá rồi!]
[Nhưng cho dù không c.h.ế.t, cái cầu treo kia còn cao hơn lúc trước, làm sao mà trèo lên được ta!]
[Xung quanh đây một cái để cầm nắm cũng không có, cho dù chị Khương có thể đi xuống, nhưng cũng không thể trèo lên được đâu]
[Hơn nữa quái vật sắp tới nữa rồi, thời gian cũng không kịp]
[Đừng mà, anh Dương không dễ dàng gì mới sống sót, đừng để anh ấy c.h.ế.t mà!!]
Khương Đào không lo lắng một chút nào, nói với Trình Kiệt và Phương Dật Nhiên ở bên cạnh: “Cởi áo ra.”
Hai người: “!!!”
Nhưng họ nhanh chóng phản ứng kịp, lập tức cởi áo khoác xuống.
Khương Đào nhanh chóng cột áo lại thành sợi dây thừng, thả xuống dưới.
Dương Trinh sợ không an toàn, còn hơi do dự, leo lên dây thừng có hơi chậm.
Đúng lúc, đám quái vật đã xông tới.
Khương Đào thành thục kéo dây thừng.
Chỉ thấy Dương Trinh giống như một con cá bị câu lên, “ba” một tiếng rơi trên cầu treo.
[…]
[Con cá này to quá à (bushi)]
[Huhuhu tốt quá rồi, tất cả thành viên được cứu rồi!]
[Tập này hay quá! Đầu tiên hài hước, sau đó kịch tính, trừ kh*ng b* ra khung bậc cảm xúc nào cũng có]
[Round nnn, Sử Ma Đại Vương VS Mãnh thú Khương Đào, Khương Đào win!]
Sử Hàm: “…”
Anh ta đã từ bỏ rồi.
Cái bug* Khương Đào này chuyện gì cũng có thể làm ra.
*là những lỗi phần mềm hoặc hệ thống trong chương trình máy tính.
Lần này anh ta thua rồi.
Thua triệt để không ngóc dậy nổi. Anh ta lẳng lặng gỡ tai nghe xuống, chuẩn bị ra cửa hoan nghênh bọn họ.
4 người Khương Đào từ cầu treo đi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba người kia nhìn bầu trời xanh bên ngoài, kích động không thôi.
Dương Trinh nhìn Khương Đào ở đằng xa, tâm tình dần dần bình tĩnh lại.
Mặc dù rất nhục nhã, nhưng ai chả muốn chiến thắng.
Lúc ở thôn trang, anh ta luôn âm thầm cầu nguyện bản thân được chung đội với Khương Đào, nhưng đáng tiếc chưa bao giờ được toại nguyện.
Không ngờ rằng, không thực hiện được nguyện vọng ở thôn trang, vậy mà lại được hoàn thành ước nguyện ở chương trình khác.
Thì ra đây chính là cảm giác của đám Đường Ngữ Hạ sao?
Thật quá sảng khoái rồi!!
Sử Hàm bước đến, cười khổ nói: “Chúc mừng các bạn trốn thoát khỏi mật thất.”
“Đồng thời, các bạn chỉ mất 1 giờ 14 phút, phá vỡ kỷ lục của mật thất, chúc mừng!”
Ba người Trình Kiệt càng thêm vui vẻ.
Khương Đào khịt khịt mũi: “Anh chuẩn bị bánh kem hả?”
Cái mùi thơm quanh quẩn cả mật thất, cuối cùng tìm ra là ở trên người Sử Hàm.
Sử Hàm: “…”
Mấy người Trình Kiệt hưng phấn: “Có phải là bánh kem chúc mừng chúng tôi trốn thoát thành công không?”
Sử Hàm: “Không.”
“Đây vốn dĩ là sau khi mấy người thất bại, sẽ úp lên mặt mấy người.”
Đám Trình Kiệt: “…”
Khương Đào không tán thành nói: “Sao có thể lãng phí đồ ăn như vậy chứ? Vẫn nên mau mang lại đây đi, tôi ăn giúp các anh cho.”
Sử Hàm: “…”
Anh ta làm bộ không nghe thấy lời Khương Đào.
Do thời lượng không đủ yêu cầu, anh ta chỉ có thể thêm một phân đoạn nữa, phỏng vấn cảm giác của bọn họ sau khi trốn thoát thành công.
Dương Trinh và Phương Dật Nhiên đều bày tỏ rất cao hứng, chỉ có Trình Kiệt nói với Khương Đào, “Đội trưởng, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
“Tại sao đãi ngộ giữa chúng tôi và Dật Nhiên lại khác biệt như vậy, lúc chạy trốn, Dật Nhiên được ôm kiểu công chúa, còn chúng tôi lại bị quăng như cái bao tải???”
Sử Hàm hai mắt sáng ngời.
Loại vấn đề này chính là điểm nhấn đó!!
[Tui cũng muốn biết!!!]
[Quan hệ giữa Nhiên Nhiên và chị Khương tốt hơn đó]
[Chẳng lẽ là bởi vì Dật Nhiên biết làm nũng sao, nói thật, chị à nếu em đụng phải một em trai cún con như vậy, cũng khó mà đứng vững.]
[Trình Kiệt: Mọi người đều là thiếu nam mỹ nữ, cách biệt cũng quá là lớn rồi.]
[Đúng đó, thời điểm thực hiện nhiệm vụ cá nhân, Dật Nhiên được vỗ vỗ động viên, còn anh Dương chỉ nhận lấy một tiếng “hừm”]
[Anh Dương: Tại sao tình tiết bi t.h.ả.m luôn là tôi gánh…]
Trong lúc một loạt bình luận sôi nổi phỏng đoán.
Khương Đào thản nhiên nói ra đáp án: “Các anh có cho tôi chocolate đâu.”