[Chị Khương, và những người đàn ông vô dụng của cô ấy]
[Nếu tôi mà có đồng đội như thế này, tôi cũng muốn đi chơi mật thất]
[Khương Khương quá đẹp trai rồi!!!]
[Từ trước đến giờ chưa coi màn trốn thoát khỏi mật thất nào thuận lợi thế này, thật là vui tai vui mắt!!]
[Round 3, Sử Ma Đại Vương VS Mãnh thú Khương Đào, Khương Đào win!]
Số lượng người xem không ngừng tăng lên.
Sử Hàm không biết nên vui hay nên buồn.
Mà 4 người ở trong mật thất đã ra khỏi nhà bếp, thông qua thang máy đi xuống một phòng bếp nhỏ khác.
Căn cứ theo manh mối trong phòng bếp nhỏ.
Cửa tiếp theo bọn họ phải thực hiện nhiệm vụ một mình.
Trình Kiệt xung phong đảm nhận xuất phát trước, thiếu chút bị dọa cho không về được.
Dương Trinh và Phương Dật Nhiên phía sau bị dọa sợ, nói gì cũng không dám đi vào.
Sử Hàm ở đằng sau camera giám sát cười lạnh.
Đồng đội “heo” chính là mắt xích quan trọng nhất để quyết định có thể trốn thoát khỏi mật thất hay không.
Nỗi sợ hãi, chính là một trong những điều khó khắc phục nhất của nhân loại, cho dù gan Khương Đào có lớn đi chăng nữa, nếu đồng đội không được, cũng vô dụng.
Khương Đào thở dài: “Các anh thật sự không dám??”
Phương Dật Nhiên mém chút là ôm đùi cô khóc nói: “Chị, chị biết mà, em sợ nhất là mấy thứ trơn trơn, mấy con quái vật đó đều là trơn trơn mà, em không dám đi đâu!”
Mặt Dương Trinh cũng trắng bệch.
Mặc dù không nói gì nhưng cũng biểu đạt ý tứ như vậy.
Khương Đào nhíu mày.
Cô không tình nguyện ăn cái loại tâm trạng sợ hãi này, nhưng mà cũng không còn cách nào khác.
Vì thế cô vỗ nhẹ vai Phương Dật Nhiên một cái: “Hiện tại không sợ nữa, đi đi, pikachu.”
Phương Dật Nhiên: “?”
Cậu ta ngơ một lát.
Trong khoảnh khắc vừa nãy, cậu ta đột nhiên cảm thấy bản thân không sợ hãi nữa.
Lẽ nào cảm giác an toàn chị Khương mang lại đỉnh vậy sao, mới chỉ vỗ nhẹ một cái, bản thân đã hết sợ rồi?
Trình Kiệt nhìn cậu ta ngây ngốc như vậy, cho rằng cậu ta bị dọa tới cực hạn rồi.
Thân là anh em, anh ta rất rõ điểm yếu của Phương Dật Nhiên, có chút không đành lòng, vừa định nói, nếu không bọn họ chọn bỏ cuộc đi.
Không ngờ rằng.
Phương Dật Nhiên cầm lấy đạo cụ nói: “Tôi đi làm nhiệm vụ đây!”
Trình Kiệt: “!!”
Phương Dật Nhiên nói xong liền thật sự cầm lấy đạo cụ tiến vào căn phòng nhỏ.
Mê Truyện Dịch
Vượt ngoài dự liệu hoàn thành nhiệm vụ của tất cả mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Đ*M*, Tình huống gì đây!]
[Nhiên Nhiên dũng cảm như vậy sao! Fan của Nhiên Nhiên đang hết sức kinh hãi]
[Nhờ bàn tay thần của chị Khương đó, vỗ vỗ một cái, Nhiên Nhiên liền không sợ nữa]
[huhuhu, em cũng nhát gan lắm, em cũng muốn được chị Khương vỗ vỗ]
Phương Dật Nhiên thuận lợi trở lại, khuôn mặt vì hưng phấn mà có hơi đỏ lên.
“Tôi vậy mà thật sự không sợ nữa, tôi còn hoàn thành nhiệm vụ nè!!”
Trình Kiệt sảng khoái nói: “Cậu trưởng thành rồi!”
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Dương Trinh.
Dương Trinh: “! ”
Khương Đào khoanh tay, hoàn toàn không có ý định vỗ vỗ cho anh ta dũng khí.
Dương Trinh cũng không có cái mặt giống Phương Dật Nhiên, để làm nũng với cô.
Chỉ có thể c.ắ.n răng xông tới, vừa sợ hãi thét chói tai, vừa đi lấy vật phẩm nhiệm vụ.
Nhưng mà không ai ngờ tới.
Sau khi anh ta cầm được vật phẩm, toàn bộ tình cảnh đột nhiên thay đổi, dưới đất thình lình phả ra làn nước màu đỏ, mà kèm theo mực nước dâng cao, bên trong mật thất vang lên tiếng “quái vật” bò sát rợn người.
Căn cứ theo thiết kế của mật thất, nếu bọn họ bị những quái vật này bắt được, sẽ bị bọn chúng đồng hóa, hoàn toàn kẹt tại quán lẩu, tương đương với việc trốn thoát thất bại.
Dương Trinh ở đằng xa phát ra tiếng kêu t.h.ả.m thiết, xem ra đã bị quái vật bắt được rồi.
Mặc dù bọn họ bên này có căn phòng ngăn cách, nhưng cũng không chặn được bao lâu nữa.
Nhưng mọi người đã đi tới bước này rồi, không ai muốn thất bại ở đây.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy trên đỉnh đầu có một cầu treo bằng dây cáp chật hẹp, nhưng cách mặt đất bằng chiều cao của một người, nếu muốn trèo lên, phải có ít nhất một người ở lại làm cầu thang.
Quái vật càng ngày càng tiến gần rồi, nếu ở lại, đồng nghĩa với việc hy sinh.
Trình Kiệt c.ắ.n răng, quyết định dứt khoát nói: “Hai người lên đi, lấy tôi làm thang lên!”
Khương Đào: “Nói nhảm gì đó?”
Trình Kiệt: “?”
Sau đó anh ta cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cả người như cái bao tải bị vác lên cầu treo.
Trình Kiệt: “!”
Ngay sau đó, Khương Đào ôm Phương Dật Nhiên kiểu công chúa, dùng lực đạp vách tường bên cạnh, cũng nhảy lên theo.
Quái vật vừa lúc đuổi đến, chỉ có thể kêu vọng lên, phát ra tiếng gầm gừ.
[Đ* M*!!!!!]
[Mẹ nó này là năng lực bạn trai bùng nổ!!]
[Chị Khương thật sự có cảm giác an toàn quá đi!!]
[Chị gái g.i.ế.c em đi!! Cầu gả!!]
[Mặc dù tui là fan Nhiên Nhiên, nhưng khoảnh khắc vừa nãy, tui muốn nhập hồn vào Nhiên Nhiên!!!]