An Lệ Toa: “…”
Không những thua rồi, còn thua đến áp đảo và nhục nhã.
Tuy Chu Chí Lan chơi bài không giỏi nhưng vẫn thích chơi thể loại này, nhìn thấy trong lòng có chút ngứa ngáy: “Khương Khương, tôi chơi với cô.”
Khương Đào: “Đạo diễn Chu cũng mời tôi ăn cơm sao?”
Chu Chí Lan: “…”
“Còn chưa chơi mà! Nói mò gì đó!”
Cậu ngẫm nghĩ: “Nếu cô thắng, tôi mời cô ăn cơm, nhưng nếu cô thua, vậy cô mời tôi ăn cơm có được không?”
Quả nhiên Khương Đào nhăn mặt.
Đạo diễn Chu thật xấu xa, tại sao không thể ngây thơ như An Lệ Toa, chọn đăng Weibo cơ chứ!
Chu Chí Lan rất đắc ý.
Đăng Weibo thì được gì, khiến cô nhóc tham ăn này mời cơm, mới là chuyện khó hưởng thụ nhất.
Khương Đào l**m môi.
Một ý nghĩ tham lam chợt lóe lên trong đầu.
“Được thôi.”
“Vậy tôi cũng vô một chân?” Thẩm Chi Diễn cười cười đi tới.
Khương Đào hỏi: “Anh muốn cược cái gì?”
“Nếu em thắng, tôi mời em ăn cơm.” Thẩm Chi Diễn nói: “Nhưng nếu tôi thắng, tôi hỏi em một chuyện, em phải trả lời thật lòng.”
Khương Đào nghe xong, cảm thấy cái này với đăng Weibo cũng chả khác nhau mấy, càng vui vẻ đáp ứng.
Thế là ba người ngồi xuống.
Khương Đào vẫn dùng cách chơi như lúc chơi với An Lệ Toa, không nhanh không chậm, tổn thất nhỏ nhưng thu về lợi lớn.
Chỉ có điều chiêu này đối phó với Chu Chí Lan thì được, nhưng đối với một người có vận may nghịch thiên như Thẩm Chi Diễn, quả thực khiến người ta ấm ức.
Đánh được một tiếng, Chu Chí Lan bị loại đầu tiên.
Chỉ còn Khương Đào và Thẩm Chi Diễn quyết đấu.
Lợi thế của Khương Đào ít hơn Thẩm Chi Diễn.
Mà đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ thế này, cô càng cẩn thận hơn, dè dặt hơn.
Cứ như vậy chơi đến vòng cuối cùng.
Vòng này hai người đều theo rất sát sao.
Bên ngoài Khương Đào lại là bài đơn.
Mà bài của Thẩm Chi Diễn cũng rất giống bài ván trước của An Lệ Toa.
Khương Đào nhìn anh: “Tôi là bộ ba lá, còn anh?”
Thẩm Chi Diễn nhìn về phía Khương Đào.
Ánh mắt cô gái sáng quắc, bởi vì trong phòng nhiệt độ cao, hai má mang theo chút hồng hào, thậm chí trên chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi.
Thẩm Chi Diễn nhìn lá bài trong tay: “Tôi là đồng chất.”
Khương Đào cau mày.
Khoảnh khắc vừa nãy, cô không hề cảm thấy chút cảm xúc nào trên người Thẩm Chi Diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù cô nhanh chóng cảm thấy anh nói dối, nhưng không biết vì sao, lời nói dối này khiến cô có chút rối loạn.
Nhưng đã là ván cuối rồi.
Khương Đào đem tất cả lợi thế của mình giao ra: “Theo không?”
Thẩm Chi Diễn úp những lá bài trong tay của mình xuống bàn, cười khẽ: “Tôi thua rồi.”
Mê Truyện Dịch
Anh đứng dậy: “Tôi nợ em một bữa cơm.”
Khương Đào lập tức đắc ý, quên mất cảm giác rối loạn vừa rồi, vui vẻ cùng mấy diễn viên khác đi ăn khuya.
Chu Chí Lan trợn mắt: “Thẩm Chi Diễn anh vậy mà thua rồi?!”
Thẩm Chi Diễn ngưng cười: “Anh cũng không phải thần, tại sao không thể thua?”
Trong lòng Chu Chí Lan hoài nghi, đợi bọn họ đều rời đi rồi, mới đi tới cái bàn vừa chơi bài, lật bài của Thẩm Chi Diễn lên.
Cái tên này!
Không những là đồng chất, lại còn là sảnh đồng chất!
Cậu không nhịn được cảm khái lần nữa.
Thẩm Chi Diễn cái tên khốn nạn!!
Khương Đào và các cô gái vừa ăn bữa khuya vừa bàn tán về Xuân Vãn.
Tin nhắn WeChat trên điện thoại kêu lên.
Cô mở ra, nhận ra là Đồng Đồng gửi tới một đoạn video ngắn.
Cô ấy mặc chiếc váy len màu đỏ, cùng ăn giao thừa với người thân.
“Chị! Năm mới vui vẻ!”
“Chúc chị mỗi ngày đều có thể ăn được những đồ ăn ngon! Ngày nào cũng có thể ăn thật no!”
Khương Đào bật cười.
Cô rất thích lời chúc này.
Tin nhắn WeChat của Đồng Đồng giống như mở đầu, sau đó một loạt tiếng “ding ding dong dong” không dứt.
Đường Ngữ Hạ, Hà Nhiễm Nhiễm, Phương Dật Nhiên… đều gửi cô tin nhắn chúc mừng năm mới, mà còn vô cùng đồng nhất, đều chúc cô ăn uống no đủ ngon miệng.
Hình như như từ trước tới giờ Khương Đào chưa từng có được trải nghiệm náo nhiệt vui vẻ như vậy.
Nhưng cô phát hiện, bản thân cũng không hề ghét bỏ.
Trừ ăn ra.
Có vẻ cô cũng dần dần nảy sinh ra hứng thú khác đối với thế giới này.
Nói ví dụ như, cô càng ngày càng thích ở cùng với con người.
Không cần phải tìm thức ăn, có lẽ cũng có thể trải nghiệm các cảm xúc mới mẻ của nhân loại nhiều hơn.
Buổi sáng ngày hôm sau, mọi người ồn ào thức giấc.
Khương Đào dụi mắt, phát hiện bản thân tối hôm qua vậy mà nằm ngủ trên mặt đất, bên cạnh là mấy cô gái cùng đón giao thừa.
Mọi người đều không trang điểm, tóc trên đỉnh đầu rối loạn xạ.
Còn có hai người chưa tỉnh rượu, chân nam đá chân chiêu đi vào nhà vệ sinh, vừa đúng lúc đụng phải Khương Đào đã vệ sinh cá nhân xong đi ra.
Tóc cô được buộc sau gáy, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh lệ trắng nõn, nhìn vừa có vài phần đáng yêu lại còn trẻ trung tươi tắn.
Hai người kia mắt còn lim dim, cũng không nhìn rõ trước mặt là ai, vươn tay véo mặt cô một cái.