Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 150: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



“Người chị em, da cô đẹp quá! Chăm sóc kiểu gì đó!”

 

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

 

Hai người kia phản ứng chậm mất nửa nhịp, dụi dụi mắt, mới phát hiện chủ nhân của khuôn mặt là đỉnh chuỗi thức ăn của đoàn phim bọn họ - Khương Đào.

 

Mồ hôi lạnh đổ xuống, hoàn toàn tỉnh táo.

 

“Chị, chị, chị Khương, chúng em sai rồi hu hu hu.”

 

Da Khương Đào rất mềm, dù bị véo nhẹ một cái thôi thì đã để lại một dấu vết hồng hồng.

 

Nhưng cô cũng không nói gì, trên mặt không có cảm xúc gì xoa xoa chỗ bị véo: “Lần sau không cho phép nữa.”

 

Mãi cho đến khi Khương Đào rời khỏi phòng.

 

Tất cả mọi người đang nín thở mới thở ra một hơi.

 

“Người chị em! Các cô quá dũng cảm rồi!”

 

Hai người nọ mặt đã nước mắt ngắn nước mắt dài: “Uống rượu không tốt hu hu hu.”

 

Nhưng trong đám người lại truyền tới một âm thanh nho nhỏ.

 

“Tuy là vậy nhưng mà, các cô không cảm thấy vừa rồi chị Khương… rất đáng yêu sao?”

Mê Truyện Dịch

 

Ơ!

 

Hình như đúng thật.

 

Khuôn mặt vô cảm lúc đó của chị Khương, xác thực rất đáng yêu.

 

_

 

Khương Đào đi tới nhà ăn.

 

Thật ra cô cũng không tức giận gì, bị véo một cái cô hoang mang nhiều hơn.

 

Đây là trò đùa giỡn giữa con gái với nhau sao?

 

Hình như có chút kì quái.

 

Đôi chân muốn đi thăm dò lặng lẽ rụt lại.

 

“Chào buổi sáng.”

 

Một âm thanh khoan khoái nhẹ nhàng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

 

Thẩm Chi Diễn cũng nhìn thấy vết hồng còn mờ nhạt trên mặt cô, ngón tay không tự giác nắm lại.

 

Cô mím môi, nói: “Thật ra là tôi đã thua ván bài tối hôm qua.”

 

Thẩm Chi Diễn sững người.

 

Lúc đó Khương Đào bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc, nhưng rốt cuộc trực giác không phải là giả, cô lại quay lại cái bàn một lần nữa, nhìn thấy hai lá bài bị lật lên.

 

Để xác định đáp án, cô còn đi tìm Chu Chí Lan, từ miệng của đối phương biết được là Thẩm Chi Diễn đã nhường cô.

 

Cô hất cằm: “Mặc dù tôi rất muốn thắng, nhưng tôi không muốn anh nhường tôi.”

 

Một hình ảnh quen thuộc lại lướt qua tâm trí Thẩm Chi Diễn.

 

Anh có chút hoảng hốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khương Đào: “…Anh không cần mời tôi ăn cơm nữa, vấn đề anh muốn hỏi tôi ngày hôm qua, tôi có thể trả lời, bảo đảm không nói dối.”

 

Thẩm Chi Diễn hồi thần, chỉ cảm thấy cô giống một con thú nhỏ kiêu ngạo, đáng yêu đến nỗi khiến tim người ta ngứa ngáy.

 

Anh cười: “Không cần.”

 

“Vấn đề đó… Tôi đã biết đáp án rồi.”

 

Khương Đào nhíu mày: “Nhưng…”

 

Thẩm Chi Diễn chuyển chủ đề: “Chu Chí Lan đang ở đại sảnh phát lì xì, không đi lấy sao?”

 

Khương Đào hơi do dự.

 

Lì xì chắc chắn không bằng đồ ăn ngon ở nhà ăn.

 

Thẩm Chi Diễn lại nói: “Nghe nói còn có cả há cảo…”

 

Khương Đào: “Vậy nhanh đi thôi!”

 

Nhìn bóng lưng vội vàng của cô, Thẩm Chi Diễn không nhịn được bật cười, chậm rãi đi theo cô đến đại sảnh.

 

Chu Chí Lan đứng trên bàn trà, khoác một cái túi vải buồm, bên trong đều là những bao lì xì đã chuẩn bị tốt, mặc dù không nhiều tiền, nhưng cũng là một phần tâm ý.

 

Chu Chí Lan vừa phát lì xì vừa híp mắt cười nói lời chúc năm mới cát tường.

 

Lúc nhìn tới Khương Đào và Thẩm Chi Diễn, cậu nghẹn lại một chút.

 

Thẩm Chi Diễn: “Đạo diễn Chu năm mới vui vẻ~ Phát tài phát lộc, lì xì của tôi đâu?”

 

Khương Đào không biết nên cũng học theo anh nói: “Đạo diễn Chu năm mới vui vẻ~ Phát tài phát lộc, lì xì của tôi đâu?”

 

Chu Chí Lan càng nghẹn khuất hơn, nhưng nghĩ lại việc tối qua Khương Đào tìm mình, lại vui vẻ.

 

Cậu kéo Thẩm Chi Diễn đắc ý nói: “Em nói cho anh biết, Khương Khương đã biết anh lừa cô ấy rồi!”

 

“Tiểu Khương vô cùng chính nghĩa, tuyệt đối sẽ không thắng mà chẳng chút quang minh chính đại như thế, anh hao tổn tâm trí muốn mời người ta ăn cơm, kết quả xôi hỏng bỏng không rồi! Ha ha ha ha ha ha!”

 

Bước chân Thẩm Chi Diễn ngừng lại một hồi lâu, anh quay đầu ý vị thâm sâu mà cười một cái: “Ồ.”

 

Đợi mọi người nhận hết lì xì, quả nhiên có đầu bếp bưng mấy đĩa há cảo lên.

 

Chu Chí Lan đắc ý nói: “Tôi cố ý bỏ vào mấy cái bánh há cảo này ba đồng xu, ai ăn trúng, tôi có thể đáp ứng một nguyện vọng không quá đáng của người đó.”

 

Tất cả mọi người đều rất phấn khích.

 

Khương Đào cũng vậy, mặc dù vận may của cô không tốt lắm, nhưng có thể ăn được nhiều nha, thế nào cũng trúng được 1 cái.

 

Thế là tất cả mọi người đều vùi đầu vào ăn.

 

Chẳng mấy chốc, người may mắn đầu tiên xuất hiện rồi, là một nữ diễn viên trong đoàn phim.

 

Chu Chí Lan sảng khoái đáp ứng nguyện vọng năm mới của cô ấy.

 

Nhưng người thứ hai và thứ ba mãi không xuất hiện.

 

Không ít người hoài nghi có phải có ba đồng xu hay không?

 

“Đương nhiên có! Tôi tận mắt nhìn bọn họ bỏ vào!” Chu Chí Lan cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói, “Đồng xu đó là tôi đặc biệt mang tới, độc nhất vô nhị, các người đừng nghĩ dùng đồng xu khác để qua mặt tôi!”

 

Có câu nói này, mọi người càng ra sức ăn.