“Tiếp theo, các bạn có ba nhiệm vụ, tu sửa nóc nhà, bắt gà, còn có chăn dê, mọi người có thể tự thảo luận ai đi hoàn thành nhiệm vụ, người có thể hoàn thành nhiệm vụ thì mới có cơm ăn.”
Đổng Hiển Hoành đã gần bốn mươi tuổi, rõ ràng ở đây là anh cả cho nên gánh vác trọng trách làm nhóm trưởng.
“Mọi người nói xem mình muốn làm nhiệm vụ gì, sau đó chúng ta lại chia.”
Dương Trinh giơ tay đầu tiên: “Tôi muốn đi bắt gà.”
Đường Ngữ Hạ cũng giơ tay theo: “Tôi cũng muốn đi bắt gà.”
“Vậy Dương Trinh và Ngữ Hạ cùng đi bắt gà…”
Hắn còn chưa nói xong, Nhạc Hủy cũng giơ tay, ngượng ngùng nói: “Anh Đổng, em cũng muốn đi bắt gà.”
Tu sửa nóc nhà vừa khổ vừa mệt, chăn dê thì nhàm chán hiển nhiên sẽ không có nhiều cảnh quay, so ra thì chỉ có bắt gà là tốt nhất.
Mê Truyện Dịch
Thịnh Hi Bạch vốn cũng muốn nói đi bắt gà, nhưng thấy nhiều người như vậy liền nói: “Tôi ở lại sửa nóc nhà vậy.”
Đổng Hiển Hoành gật gật đầu: “Tôi cùng Hi Bạch tu sửa nóc nhà, Dương Trinh, Ngữ Hạ và Nhạc Hủy đi bắt gà, Tiểu Khương, cô đi chăn dê một mình được không?”
Khương Đào sao cũng được gật đầu.
Nhiệm vụ đã được chia xong, mọi người lần lượt đi làm.
Khương Đào cùng đạo diễn Trương Sách đi chăn dê trên núi.
“Tiểu Khương, ở đây có một trăm lẻ một con dê, tổng cộng là hai tiếng, nếu bị mất một con thì nhiệm vụ thất bại, không có cơm ăn…”
Trương Sách nói một hồi lâu, không thấy Khương Đào phản ứng liền nhìn về phía cô, lúc này mới phát hiện vậy mà cô đang thèm nhỏ dãi nhìn đàn dê.
Trương Sách: “…”
Khương Đào hi vọng tràn trề hỏi: “Nếu nhiệm vụ thành công thì cơm tối có được ăn thịt dê không?”
“…”
Trương Sách vô tình từ chối.
Khương Đào bĩu môi.
Để một đám thức ăn đi tới đi lui trước mặt cô rồi lại không ăn được, đây là chuyện tàn nhẫn như thế nào chứ!
Trương Sách đưa roi chăn dê cho cô, hỏi: “Tiểu Khương có muốn học cách đuổi dê không?”
Chăn dê cũng có bí quyết, cần tìm dê đầu đàn, khống chế nó thì các con dê khác sẽ đi theo.
Nhưng nếu không biết, đuổi dê lung tung, khiến dê đầu đàn sợ tới mức bỏ chạy, cuối cùng một con cũng không thể đuổi về được, trong quá trình quay sẽ tạo nhiều trò cười.
Nhưng mà Khương Đào không hề nhận ý tốt của hắn, cầm roi hướng về phía sườn núi: “Không cần lãng phí thời gian, làm xong sớm chút thì ăn cơm sớm chút.”
Kiểu người cứng đầu nên được đưa gấp vào danh sách khách mời của tổ chương trình như thế này chính là kiểu mà Trương Sách thích nhất.
Hắn không khuyên nhiều, vội vàng kêu camera theo sau.
Trên núi, ánh nắng tươi sáng, cỏ xanh mơn mởn, đàn dê nhàn nhã đi tới đi lui.
Trương Sách: “Tiểu Khương, tôi nhắc lại nhiệm vụ cho cô một lần nữa, trong hai tiếng nữa, cô phải đưa đàn dê quay lại, một con cũng không được thiếu! Cô hiểu chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Đào gật đầu.
Trương Sách ra hiệu cho camera quay cô, sau đó ấn đồng hồ đếm ngược: “Hiện tại bắt đầu tính giờ.”
Hắn chờ mong nhìn cô đi đến chỗ đàn dê, trông chờ vào khuôn mặt tái nhợt hoang mang khi đàn dê chạy loạn.
Sau đó…
Đàn dê run lẩy bẩy nhìn Khương Đào đang không ngừng đến gần.
“Bình bịch” quỳ xuống.
Trương Sách: “???”
Đàn dê bị Khương Đào dồn lại.
Một trăm con dê run rẩy đứng xúm vào nhau, đến kêu cũng không dám kêu.
Khương Đào dùng roi vẽ một vòng tròn vòng quanh chúng, nói: “Tao không thể ăn chúng mày nhưng chúng mày cũng không được bước ra khỏi cái vòng này, biết chưa?”
Trương Sách: “…”
Tuy rằng hắn không biết vừa nãy Khương Đào đe dọa đàn dê kiểu gì nhưng cô nói tiếng người, sao đàn dê có thể nghe hiểu được?
Nhưng mà…
Đàn dê không chỉ nghe lời mà còn ở trong vòng tròn một cách ngoan ngoãn.
Một vài chú dê con nghịch ngợm suýt chút nữa đi ra khỏi vòng còn bị dê mẹ dùng một chân kéo trở lại.
Trương Sách: “???”
Khoa học sao?!
Hợp lý sao?!
Khương Đào vỗ vỗ tay, cảm thấy thỏa mãn rồi đi dạo.
Trương Sách và người quay phim hoảng hốt mà đi theo sau cô.
Họ thấy cô khi thì leo cây hái quả, khi thì ngồi xổm bên bờ suối xiên cá, hai tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ.
Nếu cô cứ tiếp tục như vậy thì làm sao họ có thể quay được tư liệu!
Trương Sách quyết định không thể ngồi yên.
Hắn tìm chủ của đàn dê bảo ông ấy đuổi dê đi nhưng ai mà ngờ được, cho dù chủ đàn dê răn đe lôi kéo thế nào thì dê đầu đàn vẫn không nhúc nhích, dường như cái vòng tròn này chính là do Tôn Ngộ Không dùng gậy Như Ý vẽ vậy, chúng nó vừa đi ra ngoài thì sẽ bị yêu quái ăn luôn.
Cuối cùng Trương Sách cũng không có cách.
Dựa vào tình hình này, chỉ cần Khương Đào không xóa cái vòng này đi, đừng nói là hai giờ, đàn dê này còn có thể ở đây cả ngày.
Hiện tại hắn chỉ có thể tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành trước thời hạn.
Khương Đào vui mừng: “Tôi có thể đi ăn cơm rồi à?”
Trương Sách: “…”
Hắn đành đi theo Khương Đào trở lại trại.