Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 16: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Đồng Hiển Hoành thấy hội Khương Đào trở về đầu tiên, còn hơi kinh ngạc: “Nhiệm vụ hoàn thành rồi?”

 

Khương Đào gật gật đầu, vui vẻ đi theo Trương Sách lấy cơm.

 

Đồng Hiển Hoành cùng Thịnh Hi Bạch bị say xe trên đường đến đây nên ói rất nhiều, còn chưa ăn gì đã bắt đầu ghi hình, lại bận việc lâu như vậy, đã mệt và đói từ lâu.

 

Họ thấy Khương Đào ăn từng miếng từng miếng cơm thơm ngào ngạt, không nhịn được nuốt nước miếng.

 

Dưới cơn đói khát, hai người tăng tốc, cuối cùng đã sửa xong nóc nhà. Họ vội vã rửa tay rồi đi lấy cơm hộp ăn.

 

Đây cũng chỉ là cơm hộp bình thường nhưng không biết là bởi vì đói bụng hay là do Khương Đào ở bên cạnh ăn quá ngon, mà hai người cũng ăn nhiều hơn bình thường không ít.

 

Khương Đào xử lý hai phần cơm hộp rất nhanh.

 

Cô xoa xoa bụng thấy bụng vẫn xẹp bèn quyết định đi vào trong rừng kiếm ăn.

 

Cô lang thang trong rừng vậy mà lại đến nơi bắt gà.

 

Đây là một nơi được bao quanh bởi lưới, các khách mời phải bắt tổng cộng mười con gà để hoàn thành nhiệm vụ.

 

Nhưng gà này không phải loại gà ngoan ngoãn trong trại chăn nuôi mà là gà nuôi thả của người địa phương, từ nhỏ đã chạy tới chạy lui trong rừng, nhìn là thấy không dễ chọc.

 

Mê Truyện Dịch

Đám người Dương Trinh không nghĩ tới gà này khó xử lý như vậy, bận hơn một tiếng đồng hồ, cả người dính đầy bụi đất và lông gà mà mới bắt được ba con.

 

Trong lúc đó, Đường Ngữ Hạ suýt bị mổ đã sợ tới mức không dám lại gần rồi.

 

Đúng lúc này, bọn họ thấy Khương Đào cả người sạch sẽ đi từ trong rừng ra.

 

Trong phút chốc, trong lòng mọi người đều hối hận.

 

Hóa ra chăn dê nhẹ nhàng như vậy sao?!

 

Biết vậy đã chọn chăn dê rồi!

 

Khương Đào nhìn một hồi cũng nóng lòng muốn thử: “Mấy người có muốn hỗ trợ không?”

 

Dương Trinh chỉ cho rằng cô đuổi dê bên kia không có nhiều cảnh quay nên tới chỗ bọn họ để ké cảnh, vì thế mỉm cười rồi từ chối: “Không cần, chúng tôi làm được, Tiểu Khương cô đuổi dê cũng vất vả, nên nghỉ ngơi đi.”

 

Nhạc Hủy cũng phụ họa theo.

 

Chỉ có Đường Ngữ Hạ muốn nói lại thôi.

 

Cô ấy thật sự bị dọa, không nghĩ rằng bắt gà phải mất nhiều sức lực như vậy, nhưng cũng không muốn san sẻ cảnh quay cho người khác nên đành cam chịu nói theo Dương Trinh và Nhạc Hủy.

 

Khương Đào chỉ có thể tìm đạo diễn Trâu: “Đạo diễn, gà kia có thể ăn được không?”

 

Đạo diễn Trâu: “…”

 

Hắn đã biết chuyện của Khương Đào từ chỗ Trương Sách, xoa xoa trán: “Gà này là đạo cụ, không thể ăn.”

 

Khương Đào: “Gà không thể ăn thế trứng thì sao?”

 

Đạo diễn Trâu: “???”

 

Cô gái này thèm muốn dê rồi bây giờ lại thèm gà sao?

 

Nghe câu nói này của cô, cô còn muốn cho gà ở đây đẻ cho cô hai quả trứng à?

 

Khương Đào lại chờ mong hỏi lại lần nữa.

 

“Có thể.” Đạo diễn Trâu nói, “Chỉ cần cô có thể để cho gà đẻ trứng được thì có thể lấy đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khương Đào vui sướng hài lòng đi vào trong lưới.

 

Đạo diễn Trâu nhếch miệng.

 

Cô nhóc này quá non nớt.

 

Để gia tăng độ khó của trò chơi nên hắn đã mua toàn gà trống, kể cả cô có thật sự làm gà đẻ trứng được thì chẳng lẽ còn có thể làm gà trống đẻ trứng?

 

Khương Đào sau khi chui vào lưới, đám gà vốn kiêu căng ngạo mạn khiến các khách mời khốn khổ, giờ giống như gặp phải thiên địch mà rúc vào một chỗ không dám động đậy.

 

Khương Đào nhìn đám gà đang nằm bò, hỏi: “Có thể đẻ trứng không?”

 

Mọi người: “???”

 

Đạo diễn Trâu phun hết trà trong miệng ra ngoài.

 

Ba người Dương Trinh cũng không biết chuyện đuổi dê bên kia, vốn còn đang bực mình tại sao đàn gà tự dưng đàng hoàng, sau khi nghe Khương Đào nói vậy cùng nhìn cô như nhìn đứa ngốc.

 

Nhưng rất nhanh, chuyện ngoài dự tính của bọn họ đã xảy ra.

 

Trong đàn gà này vậy mà thật sự có hai con gà đứng lên.

 

“Cục cục tác ~ cục cục tác ~ ”

 

“Bộp”

 

Một quả trứng rơi ra khỏi m.ô.n.g con gà.

 

Mọi người: “???”

 

Điều này không khoa học!!!

 

Đạo diễn Trâu: Vậy mà nói tất cả đều là gà trống! Quân lừa đảo!

 

Khương Đào nhặt trứng gà lên, vẫy vẫy tay với mấy người Dương Trinh: “Mấy người cố lên! Tôi đi đây!”

 

Cho đến khi Khương Đào đi xa, ba người rốt cuộc mới lấy lại tinh thần.

 

“Tiếp… tiếp tục?”

 

Nhưng mà Khương Đào vừa đi, đàn gà vừa mới ngoan ngoãn lại khôi phục bản tính hung hãn.

 

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết của ba người lại quanh quẩn trên bầu trời một lần nữa.

 

Khương Đào trở lại trại, tìm nhân viên mượn nồi nấu trứng gà.

 

Đổng Hiển Hoành xoa cái bụng no căng, kinh ngạc hỏi: “Cô tìm đâu ra trứng gà vậy?”

 

Khương Đào: “Ở chỗ con gà.”

 

Đổng Hiển Hoành: “…”

 

Hắn đương nhiên biết trứng gà thì lấy từ chỗ con gà rồi.

 

Hắn cho rằng Khương Đào đến chỗ người dân gần đó xin, sau khi quyết định nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng đi thử vận may.

 

Khương Đào ăn trứng gà xong lại chui vào trong rừng một lần nữa.

 

Đổng Hiển Hoành nhìn bóng dáng của cô, không nhịn được nói: “Tiểu Khương, trời tối rồi, trong rừng sẽ không an toàn, nghe nói chỗ này chưa được khai phá, có đôi khi sẽ có thú rừng gì đó, cô đừng nên ra ngoài thì hơn.”