Tất cả mọi người: “!!!”
Trên màn hình nhanh chóng nhảy ra tiếng kêu gào bất bình của đối phương: “Ngưu ma vương này ở chỗ nào chui ra vậy!!”
“Sao các người không có ai đ.á.n.h tín hiệu?!”
Người ở đường giữa cũng ở trên khu vực chat chung trả lời anh ta: “Tôi làm sao biết được, tôi cũng chưa từng nhìn thấy ngưu ma vương này!”
Đi rừng: “Tôi cũng vậy!”
Đường trên: “Ngưu ma vương không phải là trợ thủ sao? Chắc chắn là đi cùng xạ thủ! Sao mọi người lại không nhìn thấy vậy, đừng điêu toa!”
Xạ thủ và trợ thủ của bên địch vừa bị oan vừa buồn bực, bọn họ thực sự không nhìn thấy ngưu ma vương đó!
Mà Khương Đào sau khi thu thập hai đầu người ở đường dưới, lại từ khu vực rừng mà bản thân ẩn trốn đi lên đường trên, cô lại lần nữa lặp lại thủ đoạn cũ của mình, trốn vào trong lùm cỏ.
Một phút sau.
Quân địch ở đường trên: “Đậu!! Ngưu ma vương này làm sao vậy!!! Sao anh ta lại lách đến sau lưng tôi!!!”
Ba phút sau.
Quân địch chỗ khu vực đi rừng: “Đ* m*! Ngưu ma vương này là bị gì vậy, sao có thể bình tĩnh đến như vậy? Đồng đội sắp bị g**t ch*t mới chui ra!”
[Hahahaha, cười c.h.ế.t mất!]
[Đây là cách chơi hỗ trợ gì! Tôi lần đầu tiên thấy có kiểu sát thủ ngưu ma vương thật này!]
[Cảm thấy quân địch sắp bắt đầu hoài nghi cuộc đời rồi]
[Chị Khương thực sự là người mới chơi sao?! Tôi không tin]
Đừng nói là quân địch, đến cả đồng đội mình cũng sắp bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Thịnh Hi Bạch nhìn Khương Đào đang hết sức chăm chú, nhịn không được hỏi: “Chị Khương, lúc trước chị thực sự chưa từng chơi game sao? Không phải game này, các game khác cũng chưa từng chơi à?”
Khương Đào: “Ừm.”
Mê Truyện Dịch
Đường Ngữ Hạ: “Thế Khương Khương, sao cậu lại lấy được nhiều đầu người như vậy?”
Khương Đào: “Hả…Chắc là do trực giác săn mồi.”
Mọi người: “???”
[Hahahaha, trực giác ăn mồi cái shit gì, quân địch có biết được bọn họ đã biến thành con mồi của chị Khương không?]
[Quân địch: Run lẩy bẩy]
[Lúc mới đầu nhìn thấy chị Khương chọn tướng, còn cho rằng trình độ của chị Khương cũng ngang ngang tôi, xin lỗi chị Khương là tôi không xứng 23333*]
[Tôi cứ tưởng rằng trận này là hai người vương giả Hi Bạch và Hạ Hạ dẫn đội, là tôi sai rồi, chị Khương không hổ là chị Khương!!]
Ăn cơm tối xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đạo diễn Trâu cảm thấy không thể như này được.
Tuy bọn họ làm show thực tế, nhưng cũng không thể để cả quá trình đều nằm trên giường quay!
Thế là ông ta lại lần nữa đi ra: “Hôm nay mọi người vất vả rồi….”
[Phụt! Đạo diễn Trâu nói lời này không dối lòng à]
[Hahahaha, chắc nói vất vả chỉ có một mình anh Dương thôi]
[Tôi lại rất mong chờ đạo diễn Trâu lại tạo ra khó khăn gì….Không phải, là kích phát thuộc tính bug của chị Khương hahaha]
Đạo diễn Trâu nói: “Ngày mai chúng tôi chuẩn bị cho mọi người 3 công việc trải nghiệm, lần lượt là công nhân dây chuyền sản xuất, nhân viên phục vụ và nhân viên giao hàng, đây cũng là những nghề mà rất nhiều người từ nông thôn đến Thâm Quyến lựa chọn, tiếp theo đây chúng ta sẽ phải bốc thăm để mọi người lựa chọn công việc của riêng mình.”
“Mỗi một công việc đều có nội dung nhiệm vụ riêng, mọi người bắt buộc phải hoàn thành thì mới có thể đảm bảo được điểm của bản thân, nếu không sẽ căn cứ vào tình hình chưa hoàn thành mà tiến hành trừ đi 100 đến 2000 điểm.”
Liên quan đến việc trừ điểm, mọi người lập tức lên tinh thần.
Đạo diễn Trâu lấy ra hộp rút thăm.
Thực ra mọi người đều biết, tuy rằng làm nhân viên dây chuyền sản xuất và nhân viên phục vụ mệt mỏi nhưng chí ít đều ở bên trong phòng, nhân viên giao hàng thì phải luôn chạy ở bên ngoài, thời tiết ở Thâm Quyến nóng như vậy, tia cực tím còn mạnh như thế, ở bên ngoài quả thực đúng là chịu tội.
Vì vậy, ai cũng không muốn rút phải nhân viên giao hàng.
Vận may thối nát của Khương Đào lại lần nữa phát huy tác dụng.
Cô bĩu môi nhìn tờ phiếu nhân viên giao hàng trong tay.
Đạo diễn Trâu cười hỏi: “Hai người nào rút trúng vào công việc giao hàng của chúng tôi?”
Khương Đào im lặng đi ra.
Không lâu sau, Dương Trinh cũng đi ra.
Hai người đưa mắt nhìn nhau đều nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong mắt đối phương.
[Hahhaha anh Dương, anh có tư cách gì mà ghét bỏ Khương Khương]
[Nhân viên giao hàng rất vất vả, Khương Khương nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt]
[Đột nhiên rất tò mò, ngày mai hai người bọn họ sẽ làm ra chuyện cười gì, ngày mai tôi nhất định dậy sớm ngồi xem bọn họ phát trực tiếp]
[+1]
Đạo diễn Trâu nhịn cười: “Lúc nữa tôi sẽ đưa cho mọi người áo đồng phục và sổ tay hướng dẫn, tối nay mọi người nghiên cứu một chút, 8 giờ ngày mai phải mau chóng đến địa điểm làm việc, làm cho tốt!”
“Như vậy nhé, chúc mọi người ngủ ngon.”
Trên màn hình phát sóng trực tiếp tối dần xuống.
Khán giả kêu gào mong muốn được phát trực tiếp cả một đêm.
Cho dù là cuộc sống ngày thường nhưng chỉ cần 6 người bọn họ ở chung với nhau thì đều rất buồn cười.