Nhưng cũng có không ít khán giả, đã lặng lẽ tắt điện thoại, nằm trong chăn, đặt báo thức để đợi buổi phát trực tiếp vào sáng ngày mai.
Mới sáng ngày hôm sau.
Phát trực tiếp đúng giờ bắt đầu.
Sáu người đều đã đổi sang đồng phục làm việc, lên xe chuyên biệt đưa bọn họ đến địa điểm làm việc.
Đạo diễn Trâu vốn định thu điểm, thấy Khương Đào tí nữa thì gọi điện thoại cho đầu bếp Vương mượn xe nên ông ta vội vàng cất bảng điểm về.
Cũng không biết tối qua lúc Khương Đào thử món rốt cuộc đã làm cái gì.
Tóm lại từ sau khi Khương Đào đi ra khỏi nhà bếp, đầu bếp Vương nhìn thấy cô cứ như nhìn thấy mẹ ruột vậy, bảo đi đông tuyệt đối không đi tây.
Đạo diễn Trâu dám khẳng định, nếu Khương Đào tìm ông ta mượn xe, rất có khả năng đối phương sẽ lấy xe đón khách của khách sạn ra cho mượn.
Lái xe Stretch Lincoln Limousine đi làm nhân viên giao hàng?
Đạo diễn Trâu quả thật không dám nghĩ.
Ông ta buồn bực đưa 3 nhóm đến các địa điểm khác nhau.
Phòng phát sóng cũng tách thành ba.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên số lượng người xem bên này của Khương Đào là nhiều nhất.
Đến công ty giao hàng.
Đầu tiên bọn họ phải đi theo các nhân viên giao hàng khác phân loại hàng hóa, sau đó đi giao hàng từng khu vực nhỏ một.
Nhân viên giao hàng hướng dẫn bọn họ tên là tiểu Phong, tuổi còn trẻ, chắc mới hơn 20 tuổi, tay nghề thành thạo chỉ là hơi ngại ngùng.
Anh ta thấy Khương Đào là một cô gái yếu đuối vốn định giao việc nhẹ cho cô làm, không ngờ rằng cô lại khỏe như vậy, nhẹ nhàng vận chuyển hết.
Tiểu Phong trợn mắt há mồm, nhưng việc phân loại tất nhiên là làm càng nhanh càng tốt.
Thế là ba người đã nhanh chóng tiến hành nhiệm vụ thứ hai, giao hàng.
Mê Truyện Dịch
Giao hàng thì không đơn giản rồi, có thang máy thì còn tốt, không có thang máy thì còn phải leo cầu thang.
Quan trọng hơn là lấy chữ ký của khách hàng.
Nếu như bao bì bên ngoài của hàng hóa bị hư hỏng, nhất định phải để khách mở ra kiểm tra, xác định xem có thiếu thứ gì không, một khi khách không ở trước mặt nhân viên mở hộp, về sau có vấn đề gì cũng rất dễ xảy ra tranh chấp.
Lúc đầu còn rất thuận lợi, không ngờ rằng lúc sắp đến giờ trưa quả nhiên xảy ra chuyện.
Có một vị khách gọi điện thoại đến nói rằng chân giò hun khói mà họ mua bị thiếu mất một túi.
Đơn này vừa khéo là Khương Đào và Dương Trinh giao.
Túi bọc bên ngoài bị hư hỏng một chút, nhưng lúc bọn họ nhắc nhở đối phương là mở hộp ra thì đối phương bận rộn con nhỏ, bảo bọn họ để đồ xuống là được rồi.
Không ngờ rằng lại thực sự mất đồ, còn là đồ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Chúng tôi nhìn đám Khương Khương giao hàng, khẳng định vấn đề không phải là do bọn họ]
[Có phải là nhân viên giao hàng lúc trước, tôi nghe nói nhân viên giao hàng sẽ hé mở cái hộp kiểu này ra xem một chút, sau đó sẽ lấy trộm đồ ăn]
[Không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh]
Tiểu Phong lập tức dẫn hai người bọn họ đến gặp khách giải quyết vấn đề.
Cô khách vô cùng tức giận: “Rõ ràng tôi mua năm túi chân giò hun khói Tây Ban Nha, bây giờ kết quả chỉ có bốn túi! Tôi đã liên hệ với cửa hàng, để xem rốt cuộc là vấn đề do bên nào!”
Tiểu Phong vội vàng làm yên lòng cô khách.
Cô ta bình tĩnh lại một chút mới nói, hôm nay lúc cô ta đang định mở hộp ra để kiểm tra thì con lại khóc, cô ta bóc ra được một nửa lại phải chạy quay lại dỗ con, lúc quay lại kiểm tra thì chỉ còn lại bốn túi.
Tiểu Phong và Dương Trinh đều nói xin lỗi.
Chỉ có Khương Đào nhìn chằm chằm hộp hàng đó một lúc lâu.
Lúc này, một người đàn ông xuất hiện ở cửa, nhìn thấy đám Khương Đào còn có nhóm quay phim thì bị dọa giật mình: “Các người là ai? Vì sao lại ở cửa nhà tôi?”
Giọng anh ta lạc đi, Khương Đào đột nhiên vươn tay vặn tay của anh ta.
“A A A Đau!”
Cô khách vội vàng chạy đến: “Cô đang làm gì vậy! Đây là chồng tôi!”
Khương Đào lạnh lùng nói: “Anh ta chính là kẻ trộm chân giò hun khói!”
“????”
Dưới sự khuyên nhủ của mọi người, cuối cùng Khương Đào cũng miễn cưỡng buông người đàn ông ra.
Người đàn ông đau đến nhe răng trợn mắt, vừa xoa cánh tay vừa nói: “Sáng nay anh vội vã đi làm, trong nhà lại không có đồ ăn sáng, trên đường ăn cũng không kịp, anh thuận tay lấy một túi chân giò hun khói làm bữa sáng….Vốn định nhắn tin WeChat nói với em, công việc bận quá thế là quên luôn.”
Sự việc đã rõ ràng.
Cô khách vội vàng nói xin lỗi với đám tiểu Phong.
[Chúa ơi! Đây quả thật là lật ngược tình thế!]
[Cái người lúc trước đổ oan cho nhân viên giao hàng không ra nói xin lỗi à?]
[Khương Khương lợi hại quá, vừa nhìn là có thể nhìn ra là anh chủ nhà ăn!]
[Đây chẳng lẽ cũng là...trực giác săn mồi?]
Rời khỏi hộ gia đình đó.
Ba người lại lần nữa lên xe giao hàng.
Tiểu Phong tò mò hỏi: “Chị Khương Đào, sao chị có thể nhìn ra được anh chủ ăn mấy cái chân giò hun khói đó?”