Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 166: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Còn trước khi lên máy bay mua nhiều đồ ăn vặt quá, anh sao không nói mấy cái đồ ăn vặt này anh đã cố ý chuẩn bị từ trước, chính là vì dự định lên máy bay cùng ăn với Khương Đào!

 

Thế là trước khi đến Paris, Khương Đào đã bị đồ ăn vặt mà Thẩm Chi Diễn chuẩn bị chữa trị trước rồi.

 

Sau khi xuống máy bay, Thẩm Chi Diễn lại hẹn Khương Đào sau khi show kết thúc cùng nhau đi ăn.

 

Khương Đào vui vẻ đồng ý.

 

Quán ăn cũng được Thẩm Chi Diễn chọn từ trước.

 

Hương vị rất ngon.

 

Thẩm Chi Diễn hỏi Khương Đào: “ đã sắp đóng máy rồi, sau đó em có dự định gì không?”

 

Khương Đào ăn nốt miếng bánh táo cuối cùng, hơi ngây ngốc ngẩng đầu: “Đóng máy….Thế thì đi ăn tiệc đóng máy.”

 

Thẩm Chi Diễn đơ ra một chút sau đó không nhịn được bật cười.

 

Khương Đào luôn có thể khiến anh bất ngờ.

 

Khương Đào buồn bực nhìn anh.

 

Nhưng mà sự vui vẻ thuần khiết trên người của Thẩm Chi Diễn đó dường như so với đồ ngọt ở trên bàn ăn này còn ngon miệng hơn.

 

Cô nhịn không được vươn tay về phía anh.

 

Thẩm Chi Diễn giống như vô thức dựa về phía sau: “Có muốn gọi thêm đồ ngọt nữa không?”

 

Cùng lúc này, anh cũng đã thu lại tâm trạng vui vẻ của mình, quay trở lại vẻ lạnh nhạt lúc bình thường.

 

Khương Đào: “......”

 

Anh thật độc ác!!!

 

Thẩm Chi Diễn giả vờ không nhìn thấy vẻ buồn bực của Khương Đào, gọi phục vụ mang thêm đồ ngọt.

 

Sau đó anh mới tiếp tục nói chuyện với Khương Đào: “Bên này của tôi có một vai nữ chính trong bộ web drama, em có hứng thú hay không?”

 

Khương Đào vẫn còn đang nhớ đến cảm xúc mỹ vị mà bản thân chưa được ăn nên không muốn để ý đến anh lắm.

 

Thẩm Chi Diễn không hề cảm thấy tức giận, chỉ khẽ cười nói: “Nữ chính trong bộ này là nữ cảnh sát mắc bệnh cuồng ăn, nghe nói có rất nhiều cảnh ăn uống.”

 

Khương Đào: “!!!”

 

Vô cùng động tâm.

 

Sau khi Khương Đào về nước không lâu thì nhận được thông báo thử vai “Lưới trời”.

 

“Lưới Trời” kể về nữ chính Chu Tưởng không cẩn thận bị vướng vào một vụ án lớn, không còn cách nào khác đành phải nhờ sự trợ giúp của người cha không mấy thân thiết của cô — Chu Hoài Bình, cảnh sát già đã về hưu, câu chuyện kể về cha con hai người bắt tay với nhau phá án.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mà vai Khương Đào phải thử là vai nữ chính Chu Tưởng, cảnh sát gà mờ mới làm được một năm.

 

Tính cách của Chu Tưởng hướng nội, sau khi mẹ qua đời thì mắc phải chứng bệnh cuồng ăn, một khi bị áp lực quá lớn sẽ không khống chế được mà ăn uống quá mức.

 

Hai phân cảnh mà Khương Đào thử, một phân cảnh là Chu Tưởng và Chu Hoài Bình, một cảnh nữa là lúc Chu Tưởng ở một mình phát bệnh, úp sấp trước cửa tủ lạnh điên cuồng nhét đồ ăn vào miệng mình cho đến khi sắp nôn, vừa nôn vừa đau khổ ch** n**c mắt.

 

Cảnh thứ nhất Khương Đào thuận lợi qua.

 

Nhưng đến cảnh thứ hai lại xảy ra vấn đề.

 

“Action!”

 

Khương Đào vội vàng mở cửa tủ lạnh ra, vừa lấy đồ ăn bên trong tủ lạnh ra vừa nhét vào trong miệng mình.

 

Nhét này, nhét này….

 

Nhét, nhét….

 

“Cut!”

 

Đạo diễn Bạch Khấu bất đắc dĩ nói: “Tiểu Khương, cô không thể chỉ có ăn không thôi, cảnh này của Chu Tưởng là phải vừa nôn vừa khóc.”

 

Cô ta thở dài một hơi.

 

Cô ta vốn còn thấy Khương Đào rất ổn, sau tất cả thì kỹ thuật diễn của Khương Đào cũng không kém lại còn có lưu lượng*, thái độ cũng rất nghiêm chỉnh.

 

*Lưu lượng: bắt đầu từ cuối năm 2016 đầu năm 2017, giới văn nghệ giải trí Trung Quốc liên tục sử dụng từ "Lưu lượng" để miêu tả các minh tinh có số fans nhiều, giành được sự hâm mộ rộng rãi, có ảnh hưởng lớn, giá trị thương mại cao. Những hiệu ứng truy cập mạng mà minh tinh gây dựng được trên cơ sở của một khối lượng lớn các fans đã hình thành một "lưu lượng" về sản phẩm của mạng internet, trong đó vừa gồm sự trình thuật khách quan về mặt thị trường lại cũng bao hàm sự đ.á.n.h giá về mặt văn hóa của công chúng.

 

Khương Đào đã là lựa chọn tốt nhất thời điểm hiện tại của bọn họ, nhưng nếu như màn diễn của Khương Đào không đạt yêu cầu thì cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.

Mê Truyện Dịch

 

Khương Đào nhìn mấy đồ ăn này, biểu cảm lộ ra vẻ đấu tranh.

 

Nhưng cuối cùng cô vẫn đưa ra một lựa chọn khó khăn.

 

“Đạo diễn, tôi có thể thử lại lần nữa được không?”

 

Tuy rằng trong lòng Bạch Khấu đã đưa ra quyết định nhưng vẫn không muốn đả kích sự nhiệt tình của diễn viên nên nói: “Được, cho cô cơ hội cuối cùng.”

 

Khương Đào quay lại vị trí lúc trước.

 

“Action!”

 

Cô lại lần nữa xông đến phía trước tủ lạnh, tiếp tục bắt đầu nhét đồ ăn.

 

Chỉ là nhét nhét, nghĩ đến bản thân lại phải nôn bọn nó ra bất chợt nỗi buồn ập đến.

 

Cô muốn nôn, dường như có lực lượng nào đó giữ lấy mấy đồ ăn này khiến cho cô không nôn được.

 

Cái loại biểu cảm đau khổ lại tranh đấu đó khiến mọi người ở đây đều cảm nhận được.

 

Cuối cùng, một miếng trái cây nhỏ từ trong miệng cô rơi xuống đất.