Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 167: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Khương Đào nhìn nó, dường như trong cảnh tranh đấu này cuối cùng cũng phá vỡ phòng tuyến.

 

Một hàng nước mắt xuôi theo gò má chảy xuống.

 

Bạch Khấu: “!!!”

 

Bởi vì quá là kinh ngạc, cô ta thậm chí quên mất kêu cut.

 

Nếu như nói cảnh đầu tiên biểu hiện của Khương Đào chỉ có thể nói là tạm được.

 

Thế thì cảnh này biểu hiện của Khương Đào đủ để gọi là tuyệt vời.

 

Bạch Khấu lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.

 

“Cut!”

 

Cô ta không thể kìm nén được sự vui vẻ trên mặt mình: “Được rồi, cô quay về đợi tin đi!”

 

Đợi khi Khương Đào vừa đi, cô ta lập tức quay sang biên kịch Lâm Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc! Vừa nãy cô có nhìn thấy không!”

 

Lâm Nhạc Nhạc cũng vô cùng kích động: “Tôi nhìn thấy rồi! Cô ấy thực sự đã diễn ra Chu Tưởng trong đầu tôi! Lúc cô ấy rơi nước mắt, tôi thực sự đã nổi da gà!”

 

Bạch Khấu cảm khái: “Vẫn là đàn anh Thẩm có ánh mắt tinh tường! Chút nữa thì tôi đã từ chối một hạt giống tốt rồi.”

 

Bạch Khấu lúc trước là đàn em khóa dưới của Thẩm Chi Diễn, nhưng sau khi tốt nghiệp lại không làm diễn viên mà chuyển ngành đi làm đạo diễn, “Lưới Trời” là bộ phim đầu tiên cô ta độc lập làm đạo diễn.

 

Lâm Nhạc Nhạc hỏi: “Thế Chu Tưởng quyết định giao cho Khương Đào?”

 

Bạch Khấu gật đầu: “Nếu không có gì thay đổi thì sẽ quyết định như vậy.”

 

“Biểu hiện của Khương Đào rất có khả năng phát triển, điều này đối với diễn viên Chu Hoài Bình yêu cầu càng phải cao hơn, nếu như không thể nhận nổi thì rất phiền phức”, Lâm Nhạc Nhạc vừa vui vẻ vừa đau đầu: “Những diễn viên lúc trước chúng ta tìm có khả năng đều không phù hợp với yêu cầu…..”

 

Bạch Khấu cũng có chút ưu sầu, lúc này cô ta nhận được một tin nhắn.

 

Sau khi xem xong nội dung, biểu cảm của cô ta lộ ra vẻ cổ quái: “Nhạc Nhạc, không cần phải tìm nữa…..”

 

Lâm Nhạc Nhạc: “?”

 

Bạch Khấu ôm lấy trái tim sắp nổ tung của mình: “Diễn viên của vai Chu Hoài Bình đã tìm được rồi.”

 

“Là thầy Phó Yến Phi.”

 

Lâm Nhạc Nhạc: “!!!”

 

Một chiếc xe ô tô đậu ở bên ngoài một sân nhỏ tại ngoại ô Bắc Kinh.

 

Thẩm Chi Diễn xuống xe, khẽ gõ cửa, không lâu sau có người ra mở, anh đi vào bên trong.

 

Sân nhỏ này mang đầy phong cách nông thôn.

 

Trồng rau, nuôi gà, trong sân có chú ch.ó nông thôn Trung Quốc lười biếng nằm sấp, vừa nghe thấy có tiếng người đi vào thì đứng thẳng dậy, nhưng nhìn thấy Thẩm Chi Diễn thì lại lười biếng nằm sấp lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dì dẫn Thẩm Chi Diễn đi thẳng vào bên trong, đi mãi đến bên ngoài phòng sách.

 

“Thầy Phó nói, cậu trực tiếp đi vào là được.”

 

“Cảm ơn.”

Mê Truyện Dịch

 

Thẩm Chi Diễn đẩy cửa phòng sách đi vào, quen cửa quen nẻo vào bên trong.

 

Vị trí của căn phòng sách này vô cùng đẹp, sáng sủa sạch sẽ.

 

Máy hát đĩa bên cửa sổ đang mở bài hát cũ “ê ê a a” nhưng trên ghế nằm bên cạnh lại không có người.

 

Thẩm Chi Diễn không hề cảm thấy ngạc nhiên, anh đi qua phòng sách, đến chỗ sân phía sau.

 

Một người quay lưng lại với anh, đang luyện giọng.

 

Vóc người của ông không cao, dáng người chuẩn, lưng thẳng đứng, đầu tóc chải chuốt gọn gàng.

 

Cho dù vẫn chưa nhìn thấy mặt nhưng khí chất này cũng đủ để thu hút người khác rồi.

 

Thẩm Chi Diễn không làm phiền ông, chỉ yên lặng ở bên cạnh đợi.

 

Đối phương luyện giọng xong, lại hít một hơi sâu sau khi kết thúc tất cả mới quay đầu.

 

Thẩm Chi Diễn lấy khăn lông ở bên cạnh đưa cho ông: “Thầy Phó.”

 

Phó Yến Phi là diễn viên hạng nhất trong nước, đạt được vô số giải thưởng và diễn rất nhiều vai kinh điển.

 

Cho dù chưa từng xem phim ông cũng sẽ từng nghe đến cái tên của ông.

 

Nhưng mà mấy năm trước, Phó Yến Phi đột nhiên lựa chọn giải nghệ.

 

Nghe nói bởi vì ông gặp trở ngại trong diễn xuất mà đau khổ vô cùng, gần như mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng chỉ có thể rút lui nghỉ dưỡng.

 

Vẻ ngoài của ông đẹp trai nho nhã, dưới sự lắng đọng của tháng năm, càng thêm nhiều phần ổn trọng mà người trẻ tuổi không có.

 

Ông dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt mới cười nói: “Hiếm có dịp cậu đến thăm ông già kém cỏi tôi đây.”

 

Thẩm Chi Diễn vô cùng bất đắc dĩ: “Nếu như để cho fan của thầy biết được, thầy cười nhạo mình như vậy sợ rằng sẽ khóc đến ngất đi mất.”

 

Cơ thể Phó Yến Phi cứng lại một chút mới nói: “Được rồi, đi vào rồi nói.”

 

Phó Yến Phi và anh cùng nhau vào phòng sách, tắt máy hát đĩa, lại bảo dì mang hai cốc cafe đến đây.

 

“Gần đây cậu chắc là rất bận nhỉ, phim của đạo diễn Trần sắp bấm máy rồi, lúc này đến tìm tôi chắc lại có chuyện gấp gì hả?”

 

Thẩm Chi Diễn lấy ra kịch bản của “Lưới Trời”: “Thầy Phó, có một nhân vật muốn mời thầy diễn.”

 

Phó Yến Phi sửng sốt, lại không nhận lấy kịch bản trong tay anh: “Tôi đã sớm nghỉ hưu rồi, không nhận phim nữa.”

 

Thẩm Chi Diễn cũng không gấp, chỉ nói: “Nếu như đã nghỉ hưu sao thầy còn giữ gìn dáng người tốt như vậy, thậm chí mỗi ngày luyện thanh?”