Kéo theo cả khẩu vị của Thẩm Chi Diễn cũng nhiều lên, dưới ánh mắt không thể tin được của cô lại múc thêm một thìa canh nữa.
Không biết vì sao, những thứ cướp được từ miệng Khương Đào anh đều cảm thấy càng ngon hơn.
Khương Đào an ủi bản thân, không được tức giận, suy cho cùng cũng là Thẩm Chi Diễn mời khách, Đồng Đồng nói rồi, phải kính trọng kim chủ baba một chút.
Mãi cho đến khi cô nhìn thấy Thẩm Chi Diễn gắp viên tôm cuối cùng vào trong bát.
Khương Đào: “!!!”
Thẩm Chi Diễn hình như nhớ ra điều gì, nói với trợ lý: “Đồ ăn của nhà này rất ngon, cậu đi gọi thêm nữa đi.”
Đôi đũa đang vươn ra của Khương Đào lại chậm rãi co rụt trở về.
Thẩm Chi Diễn không nhịn cười nổi, cẩn thận ăn viên tôm này xong mới lau miệng nói: “Người hôm nay là thầy Phó Yến Phi diễn vai Chu Hoài Bình, chắc là Khương Khương biết nhỉ?”
Trong lòng Khương Đào chỉ có món ăn sắp được mang lên, qua quýt gật đầu.
Thẩm Chi Diễn tiếp tục nói: “Thầy Phó là một diễn viên vô cùng xuất sắc, chỉ là khó khăn lớn nhất đối với một diễn viên phái thực lực như ông ấy chính là không thể thoát vai, nếu như không phải bởi vì vậy, lúc đầu ông ấy cũng không tiếc nuối giải nghệ, tuy rằng tôi mời ông ấy xuống núi nhưng cũng lo lắng chuyện về sau ông ấy không thể thoát vai, nếu như thế thì tôi quá có lỗi….”
Đồng Đồng ở bên cạnh nôn nóng, vội vàng hỏi: “Thế thì phải làm sao? Như vậy sẽ không hại đến cơ thể của thầy Phó chứ?”
“Nếu như không thể thoát vai, đối với tinh thần của thầy Phó ít nhiều cũng sẽ có tổn hại”, Thẩm Chi Diễn nửa thật nửa giả nói: “Nhưng mà tôi bảo đoàn làm phim mời bác sĩ tâm lý tốt nhất, một khi thầy Phó có cái gì đó không đúng thì lập tức bảo bác sĩ vào trị liệu, chỉ là tiến độ quay sợ rằng không có cách nào đảm bảo…..”
Đồng Đồng lộ ra biểu cảm khó xử, một mặt cô ấy đương nhiên hy vọng nam thần thời nhỏ của mình mạnh khỏe nhưng một mặt khác thì rốt cuộc đây cũng là bộ phim đầu tiên Khương Đào đóng chính, cô ấy cũng hy vọng có thể thuận lợi quay xong công chiếu.
Cuối cùng thì Khương Đào cũng rời lực chú ý từ món ăn lên lời nói của bọn họ.
Điều này rất đơn giản.
Sau khi diễn xong cô ăn sạch cảm xúc của Phó Yến Phi, như vậy vừa giúp đỡ được ông ấy và bản thân cũng có thể ăn no.
Một công đôi việc!
Chỉ là cô còn chưa vui vẻ được một giây lại nghi ngờ nhìn Thẩm Chi Diễn.
Tuy rằng biểu hiện của anh không lộ ra chút manh mối gì nhưng cô vẫn cảm thấy anh cố ý nói ra điều này.
Chẳng lẽ anh đã phát hiện ra được chuyện cô ăn được cảm xúc?
Thẩm Chi Diễn giả vờ không nhìn thấy vẻ hoài nghi trong mắt cô nói: “Tôi lập tức cũng phải vào đoàn làm phim, sau này đoán rằng không có cơ hội đến bên này, nhưng tôi đã tìm xong đầu bếp rồi, đảm bảo cơm hộp sẽ không kém như “Lăng Tiêu Ký”.”
Mê Truyện Dịch
Khương Đào: (*^-^*)
Nháy mắt đã quên mất chuyện nghi ngờ anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Chi Diễn nâng cốc lên: “Thế thì tôi lấy trà thay rượu, chúc Khương Khương quay thuận lợi, ăn no uống ngon.”
Bốn từ cuối cùng, anh thả chậm tốc độ một chút, dường như mang theo ý khác.
Ngày hôm sau chính là khai máy.
Sau khi lễ khai máy được tổ chức xong, chính là bắt đầu quay.
Nội dung quay ngày đầu tiên chủ yếu là cảnh Chu Tưởng quay về tìm Chu Hoài Bình.
Mấy cảnh đầu tiên đều khá là đơn giản, vô cùng thuận lợi vượt qua.
Nhưng cảnh hai cha con trên bàn ăn, Chu Tưởng khó khăn mở lời nhờ Chu Hoài Bình giúp đỡ chuyện này, dưới sự áp lực lại bắt đầu ăn uống điên cuồng, Chu Hoài Bình ý thức được điều gì đó không đúng, hỏi cô thì cô lại không định nói, cuối cùng Chu Hoài Bình trực tiếp dùng thủ đoạn khi thẩm vấn trước đây để lừa gạt cô nói ra sự thật.
Diễn cảnh này độ khó cực cao.
Cũng là một trong những điểm mấu chốt trong cả bộ phim.
Vì để không làm gián đoạn phản ứng cảm xúc của hai người, Bạch Khấu quyết định quay từ đầu đến cuối trước, sau đó sẽ bổ sung cận cảnh và các góc độ khác sau.
“1, 2, 3, action!”
Hai người im lặng ngồi đối diện nhau trên bàn cơm.
Đồ ăn trên bàn rất phong phú.
Ánh mắt của Khương Đào rơi vào món sườn heo chiên tỏi ở trước mặt, gần như không kìm nén nổi bản thân, tốc độ ăn càng lúc càng nhanh.
“Chu Tưởng!”
Một giọng nói dường như thức tỉnh cô.
Ngay sau đó đũa của cô bị giữ lại.
Ánh mắt của Phó Yến Phi như chim ưng: “Hôm nay con làm sao vậy?”
Lúc này Khương Đào mới phản ứng lại, cô hiện tại đang quay phim, chột dạ rời ánh mắt đi: “Không, không có gì, con chỉ là hơi đói.”
Đối phương không nói gì.
Cô lại nhìn hai miếng sườn còn lại, thực sự không nhịn nổi nữa thế là thò đũa ra tiếp tục gắp.
Không ngờ rằng đĩa sườn heo đó lại trực tiếp bị Phó Yến Phi bưng đi!!!
Khương Đào tức giận ngẩng đầu.