Thời trẻ Chu Hoài Bình công việc bận rộn, không có thời gian chăm sóc gia đình.
Mẹ của Chu Tưởng một mình mang theo cô, sau này khi tên phạm nhân bị Chu Hoài Bình bắt được ra ngục, vì để báo thù ông ấy thế nên muốn hại Chu Tưởng, mẹ Chu Tưởng vì cứu cô nên đã mất mạng.
Từ đó về sau, giữa cha con hai người có vách ngăn.
Sau khi Chu Tưởng trưởng thành chuyển ra khỏi nhà, một mình ở bên ngoài thuê phòng.
Mở đầu cốt truyện chính là lúc Chu Tưởng không may bị cuốn vào một vụ án lớn, nhưng năng lực của cô không đủ để phá án, cô lại không dám tin tưởng đồng nghiệp trong cục cảnh sát, cuối cùng cô không còn cách nào khác đi tìm Chu Hoài Bình, nhờ ông giúp đỡ.
Chu Hoài Bình vẫn luôn nhớ nhung con gái nhưng tính cách của ông lạnh lùng cứng rắn, những lời quan tâm cũng có thể nói thành cãi nhau, cha con hai người mỗi lần đều là tách ra không vui vẻ.
Lần này cũng như vậy.
Chu Tưởng bị chọc tức đến mức dứt khoát buông bỏ việc tìm sự trợ giúp của ông, nhưng lại bị Chu Hoài Bình nhìn ra manh mối, cuối cùng lừa gạt cô, bởi vì muốn bảo vệ con gái, ông lấy cớ là để thuận tiện cho việc phá án bảo cô chuyển đến ở cùng mình, bắt đầu cuộc sống cãi vã và phá án ngày thường của hai cha con.
Nhìn thấy bối cảnh này, có lẽ là cảnh quay đầu tiên của hai cha con?
Đồng Đồng vừa nghĩ vừa nhìn bóng lưng của một diễn viên đang đứng ở bên cạnh cửa sổ.
Không biết vì sao, cô ấy cảm thấy đối phương càng nhìn càng quen mắt.
Mãi cho đến khi Thẩm Chi Diễn chào hỏi ông ấy: “Thầy Phó, tôi đã dẫn con gái của thầy qua rồi.”
Phó Yến Phi xoay người.
Chân của Đồng Đồng mềm nhũn chút nữa thì đứng không vững.
Phó Yến Phi!
Đây thế mà lại là Phó Yến Phi?!
Nam thần thời nhỏ của cô ấy!!!
Đồng Đồng cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c rồi.
Khương Đào cảm thấy cái gì đó, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt kích động của Đồng Đồng.
Cô vỗ vỗ vai của đối phương: “Làm sao vậy?”
Sự kích động của Đồng Đồng nháy mắt nguội lại, nhưng sự kinh ngạc vui mừng trong lòng cô ấy lại không cách nào tiêu tan, cô ấy nghiêm túc nhìn Khương Đào: “Chị, chị nhất định phải diễn cho tốt! Như vậy sau này nếu như chị nửa đêm lại ăn vụng nữa em cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy.”
Khương Đào: “!!!”
Phó Yến Phi đã đi theo Thẩm Chi Diễn đến trước mặt hai người các cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái độ của Phó Yến Phi bình dị gần gũi, chủ động vươn tay: “Xin chào, ba Chu Hoài Bình.”
Ông ấy đã đến phim trường từ sớm, đã nhập vai rồi.
Tuy rằng trên mặt nhìn không ra nhưng trong ánh mắt lại có tình yêu với con gái vô cùng sâu đậm.
Khương Đào cảm nhận được cảm xúc cuộn trào bị kìm nén đó trên người ông, ngoan ngoãn vươn tay nắm lấy tay ông: “Ba, con là Chu Tưởng.”
Phó Yến Phi đang định chỉ bảo cô, Chu Tưởng sẽ không ngoan ngoãn như vậy.
Đột nhiên sững sờ.
Tình huống gì vậy! Sao ông lại đột nhiên thoát vai rồi!
Phó Yến Phi đã xem video thử vai của cô, ông rất hài lòng với phần biểu diễn của cô.
Bản thân ông là một người cuồng diễn, người đối diễn cũng xuất sắc giống ông, cái kiểu cảm giác thoả thích say sưa đó càng khiến cho ông muốn ngừng mà không thể ngừng được.
Thế nên ông căn bản không thể đợi được đến lúc khai máy mà đã muốn thử diễn với Khương Đào trước.
Chỉ là không ngờ rằng, vừa mới gặp mặt, bản thân thế mà đã thoát vai?!
Ngược lại ông chưa từng nghĩ đến vấn đề là ở Khương Đào, chỉ cảm thấy là do bản thân lâu rồi không diễn, năng lực đã xuống dốc rồi.
Thẩm Chi Diễn thấy Phó Yến Phi sắp hoài nghi cuộc đời rồi, chỉ có thể đi ra thay đổi đề tài: “Thầy phó, có phải thầy mệt rồi không, hay là hôm nay nghỉ ngơi trước đã, đằng nào thì ngày mai mới khai máy mà, sau này cơ hội diễn với nhau còn rất nhiều.”
Phó Yến Phi tỉnh táo lại: “Cậu nói rất đúng, tôi quay về đọc kịch bản tiếp, nghiền ngẫm tâm lý nhân vật…..”
Ông nói xong, đến chào tạm biệt cũng không nói, cùng với trợ lý của mình rời khỏi phim trường.
Thẩm Chi Diễn tỏ vẻ xin lỗi nói: “Tính cách của thầy Phó chính là như vậy, phim chính là trời, hai người đừng để ý.”
Khương Đào vừa ăn no tất nhiên sẽ không để ý.
Mê Truyện Dịch
Thẩm Chi Diễn thấy biểu cảm thỏa mãn của cô, đáy mắt lộ ra vui vẻ: “Hôm nay tôi tìm được một chỗ ăn canh cá, có muốn đi không?”
Khương Đào lập tức nói: “Muốn!”
Mấy người họ đến chỗ đó một cách nhanh chóng.
Đây là một trang trại cá mở ở bên sông, cá đều là vừa mới đ.á.n.h lên, được làm tại chỗ, phi lê thịt cá, chiên qua một chút, lại dùng đầu cá và xương cá hầm canh, hầm cho đến khi ra nước màu trắng sữa thì cho cá đã chiên qua vào.
Canh cá thanh ngọt, thịt cá bên ngoài xốp giòn bên trong mềm, quả thực là hưởng thụ đến tận đầu lưỡi.
Khương Đào ăn đến mức đầu mũi lấm tấm mồ hôi, hạnh phúc đến mắt cũng híp lại.