Thái độ của cô lạnh nhạt, lại không khiến người ta ghét.
Hơn nữa lúc ánh mắt của cô rơi trên đồ ăn, lập tức thay đổi trở lên nóng rực.
Thay đổi này vô cùng nhỏ, biểu cảm của cô vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ là ánh mắt sản sinh thay đổi.
Nhưng Phương Khải Việt đọc được rất rõ ý của cô.
— Thằng đàn ông thối tha cút, anh đang che mất củ sen rưới mật của tôi rồi!!
Mê Truyện Dịch
“Phụt!”
Phương Khải Việt không nhịn được cười ra tiếng.
Thú vị, quá thú vị!
Không ngờ rằng kinh ngạc vui mừng đầu tiên của bộ phim này thế mà lại đến từ Khương Đào!
Sau đó là thử đồ ăn.
Cùng với đó Tống Thừa Trú bưng món đầu cá hầm đậu phụ đến trước mặt Dư Ấu Tương.
Lúc Phương Khải Việt xem đoạn trailer, còn cho rằng cầm đũa là dùng tay thay, không ngờ rằng đoạn thử đồ ăn này quay từ đầu đến cuối, thế mà lại là do bản thân của Khương Đào thật.
Thấy Khương Đào ăn món đậu phụ đó, anh ta vô thức nuốt nước bọt, trái tim lại theo đó cũng căng thẳng.
Cả rạp phim đều yên tĩnh.
Tất cả mọi người dường như đều cùng chung cảm giác với Tống Thừa Trú, căng thẳng đợi chờ lời phán xét của Dư Ấu Tương.
Sau đó bọn họ thấy Dư Ấu Tương nhíu mày lại.
Phương Khải Việt không kìm nổi mà thở dài một tiếng.
Thậm chí còn nảy sinh cảm xúc rèn sắt không thành thép đối với Tống Thừa Trú.
Nếu không phải là anh ta cả ngày khôn lỏi, không chăm chỉ tập luyện kỹ năng nấu nướng, cũng sẽ không khiến Dư Ấu Tương thất vọng như vậy.
Sau đó chính là Dư Ấu Tương không chút nể mặt, mắng như trút nước vào mặt chỉ ra vấn đề của Tống Thừa Trú.
Tức giận của cô, khí thế của cô, đều là đau lòng Tống Thừa Trú lãng phí nguyên liệu tốt như vậy, nhưng lại làm ra đồ ăn không đạt tiêu chuẩn như vậy.
Sự chân thành đối với món ăn này lây nhiễm sang tất cả mọi người trong rạp.
Thậm chí đến cả Hoàng Hạo đang xem ở hàng ghế đầu cũng thực sự cảm thấy Tống Thừa Trú đúng là một tên không ra gì, làm đầu bếp thì phải làm cho tốt chứ!
Trong rạp chiếu phim liên tiếp có những tiếng than thở.
Phương Khải Việt nắm chặt nắm đấm, trong lòng kêu gào: Tống Thừa Trú cậu đứng thẳng lên đi! Chứng minh cậu là đầu bếp giỏi đi!
Đợi đến khi Dư Ấu Tương thất vọng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khách sạn khai trương rầm rộ, lại u ám hạ màn.
Tống Thừa Trú cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, anh ta thay đổi dáng vẻ hay ăn lười làm ngày thường, nghiêm túc chăm chỉ theo chú học nấu ăn, kỹ năng nấu nướng cũng tiến bộ cực nhanh.
Phương Khải Việt cuối cùng cũng yên tâm.
Ngay sau đó lại lập tức kinh ngạc.
Anh ta thế mà lại dễ dàng bị cuốn vào trong phim, đồng cảm với nhân vật chính?
Chỗ anh ta phun tào đâu!!
Mà ở bên kia Lộ Thành Vân nhìn tờ giấy trắng cũng sững sờ.
Từ khi Dư Ấu Tương đi ra đến giờ, ông ta hình như bị cô thu hút mất ánh mắt.
Vốn Tống Thừa Trú sau khi bị người ta mắng thì thay đổi hoàn toàn làm lại con người mới, căn bản còn chưa đứng vững, nhưng không biết vì sao, xem xong đoạn này, ông ta lại có thể hiểu được.
Tống Thừa Trú luôn là người khôn vặt, nôn nóng muốn đạt được thắng lợi nhưng thực ra anh ta là người rất thích nấu ăn, lúc trước chú thất vọng, từng cho anh ta cơ hội, để anh ta buông bỏ nhưng anh ta cuối cùng vẫn lựa chọn quay lại.
Chỉ là ở cái nơi ăn chơi trụy lạc như Thượng Hải này, anh ta mất phương hướng, không tìm thấy mục tiêu của cuộc đời, thế nên gấp gáp muốn được công nhận.
Mà đây là điều khiến cho anh ta ở trên con đường sai lầm càng đi càng xa.
Mãi cho đến khi Dư Ấu Tương xuất hiện, một thực khách có sự cố chấp và nhiệt tình với đồ ăn, đã đ.á.n.h thức bản năng đầu bếp bên trong con người của Tống Thừa Trú.
Phân cảnh này quan trọng nhất chính là nhân vật Dư Ấu Tương này.
Chỉ khi cô vững vàng mới có thể chạm đến điều xuất sắc như vậy.
Khương Đào.
Lộ Vân Thành ghi tên của cô xuống.
Một nữ diễn viên ưu tú như vậy, tương lai rất đáng chờ mong!
Nội dung tiếp theo của phim, kỹ năng nấu nướng của Tống Thừa Trú ngày một tiếng bộ, anh ta trở thành một đầu bếp chân chính.
Nhưng trong lòng tất cả các khán giả đều cảm thấy hơi tiếc nuối.
Mãi cho đến một ngày, Tống Thừa Trú ở trên đường lại gặp được Dư Ấu Tương lần nữa.
Lúc này gia đình nhà họ Dư đã phá sản, Dư Ấu Tương từ đại tiểu thư rơi xuống tầng lớp thấp nhất, cô không đi đến nhà hàng cao cấp nữa, cũng không có ai mời cô đến thưởng thức đồ ăn, vì nuôi gia đình và trả nợ, mỗi ngày cô phải làm ba công việc, bận rộn không ngừng.
Hai người nhìn nhau không nói lên lời.
Tống Thừa Trú mời Dư Ấu Tương đi thử món ăn anh ta làm.
Tuy rằng Dư Ấu Tương mặc đồ công nhân đơn giản, nhưng dáng vẻ cô đi vào nhà hàng lại không khác gì với năm đó, sự nhiệt tình đối với đồ ăn của cô không hề thay đổi.