Chỉ là hôm nay anh nhận ra một điều, dường như mình đã để ý Khương Đào quá nhiều.
Hơn nữa anh cũng hoàn toàn không thấy phản cảm, còn cảm thấy thích thú.
Thẩm Chi Diễn ngước mắt, đúng lúc thấy Khương Đào vừa quay xong, lấy trà sữa mà trợ lý đưa qua, thỏa mãn uống.
Dường như chuyện vừa nãy hoàn toàn không ảnh hưởng gì với cô.
Đúng là cô bé vô lo vô nghĩ.
Thẩm Chi Diễn đứng lên, đi về phía cô: “Nào, tôi mời em đi ăn cơm.”
Khương Đào: “Được.”
Khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Phó Yến Phi chạy theo giống như ông ta sắp bị bắt mất con gái bảo bối của mình vậy: “Hai người đây là…”
Thẩm Chi Diễn thầm thở dài, ngoài mặt vẫn lễ phép trả lời: “Thầy Phó, cháu mời Khương Khương đi ăn cơm.”
Mê Truyện Dịch
Phó Yến Phi: “Vậy đúng lúc tôi còn chưa ăn cơm, vậy đi cùng nhau đi.”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Thầy Phó, thầy đang diễn hả?!
Bọn họ tới nơi.
Đây là một quán ăn Tứ Xuyên hiếm hoi ở Hải Thành, vừa vào liền ngửi thấy mùi ớt cay đặc trưng.
Trong phòng bao, ngoại trừ cô gái ham ăn Khương Đào, những người khác đều có chút xấu hổ.
Đỗ Sùng nhỏ giọng hỏi Thẩm Chi Diễn: “Tại sao thầy Phó cũng ở đây?”
Thẩm Chi Diễn không thể nói là do ông sợ anh làm chuyện xấu với Khương Đào nên mới bám theo được, chỉ có thể nói qua loa: “Gặp nhau trên đường nên cùng tới đây.”
Phó Yến Phi cười điềm đạm với Đỗ Sùng: “Tiểu Đỗ, đã lâu không gặp. Cậu và Chi Diễn vẫn hợp tác thật tốt, năng lực đúng là không tầm thường.”
Đỗ Sùng vội nói: “Thầy Phó quá khen rồi.”
Phó Yến Phi: “Tôi thấy cậu vất vả lắm, nhà hàng này kinh doanh tốt như vậy, chắc là rất khó đặt bàn trước.”
Đỗ Sùng: “Vẫn ổn, cháu đặt bàn trước một ngày là được.”
Phó Yến Phi ý vị thâm trường nhìn Thẩm Chi Diễn: “Đặt trước một ngày cơ à.”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Phó Yến Phi lại nói: “Tôi nhớ rõ trước kia Chi Diễn không bao giờ đi ăn liên hoan với mọi người, bây giờ còn chủ động mời khách, đúng là hiếm thấy.”
Lúc này Đỗ Sùng cũng cảm giác được điều gì đó, cười ha ha: “À, để cháu gọi đồ ăn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồ ăn cũng đã được Đỗ Sùng đặt trước, đều là những món ăn nổi tiếng của nhà hàng, lần lượt được đưa lên, cuối cùng cũng phá vỡ được bầu không khí xấu hổ trong phòng.
Ba người nói chuyện với nhau, cuối cùng chỉ có Khương Đào ăn uống no đủ, thấy trong quán có kem tươi miễn phí còn chạy đi ăn kem.
Cô vừa chạy đi thì phòng bao lại quay trở về trạng thái yên tĩnh.
Đỗ Sùng cười gượng đứng lên: “Để tôi đi theo, đề phòng bị paparazzi phát hiện ra.”
Anh ấy nói xong lập tức nhanh chân chạy ra ngoài theo Khương Đào, không nghĩa khí để lại một mình Thẩm Chi Diễn đối diện với Phó Yến Phi.
Lúc này Phó Yến Phi đã khôi phục dáng vẻ bình thường, còn rót trà cho Thẩm Chi Diễn.
Phó Yến Phi do dự một lát, vẫn là mở miệng nói: “Chi Diễn, đừng trách tôi xen vào chuyện người khác, chủ yếu là đứa bé Khương Khương này ngây thơ, đơn thuần lại trọng nghĩa trọng tình, cậu đừng nhìn con bé vô tư, kiểu người này chỉ cần rung động thì sẽ để trong lòng cả đời, nếu cậu không muốn ở cùng con bé cả đời thì đừng trêu chọc nó…”
Lúc Phó Yến Phi nói xong còn có chút xúc động.
Tính tình Khương Đào đúng là rất hợp ông, trong phim còn gọi ông là ba, khiến tình cảm của người ba trong ông dâng lên, cũng dần dần đối xử với cô như con gái.
Thẩm Chi Diễn bất đắc dĩ nói: “Thầy Phó, ông thật sự hiểu lầm rồi, cháu và Khương Đào không giống như ông tưởng tượng đâu.”
Anh chỉ đành nói chuyện mình gặp được Khương Đào thì bệnh kén ăn của anh sẽ khỏi cho ông nghe.
Phó Yến Phi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Rốt cuộc cháu đã làm gì khiến ông không thích như vậy chứ?
Sau khi ăn cơm xong, Khương Đào cùng Phó Yến Phi còn quay về đoàn phim, Thẩm Chi Diễn cũng phải lên máy bay.
Vì thế mọi người tách ra ở bãi đậu xe.
Khương Đào dường như cảm nhận được điều gì, nhìn về phía góc tối.
Thẩm Chi Diễn nhìn theo ánh mắt của cô: “Có chuyện gì vậy?”
Khương Đào nhíu mày: “Hình như ở đó có người.”
Đỗ Sùng hoảng sợ: “Không phải là paparazzi chứ!”
Anh ấy vội vàng chạy tới góc Khương Đào vừa nói, một hồi lâu sau mới trở về, xoa mồ hôi trên trán nói: “Tôi đi xem rồi, là mấy người phục vụ tránh ở bên kia hút thuốc, có lẽ không có gì đâu.”
Vì thế mấy người tạm biệt nhau rồi lần lượt lên xe, người nên quay về phim trường thì về phim trường, người nên lên máy bay thì lên máy bay.
Cho đến nửa đêm có một người ẩn danh đăng bài lên diễn đàn, mối tình của Thẩm Chi Diễn và một cô gái bị phanh phui, đã phát triển tới mức gặp mặt ba mẹ.
Thẩm Chi Diễn làm đỉnh lưu, trong một năm không có một nghìn thì có đến tám trăm bài, người trên diễn đàn đều là người từng trải, căn bản không có ai tin, chỉ vào chế giễu mấy câu rồi đi, ai ngờ chủ topic bị kích động đăng thêm một tấm ảnh.