Cũng may chương trình “Hiện trường vụ án” này là chương trình đo chỉ số thông minh mà chỉ số của Khương Đào đương nhiên không cần nói cũng biết.
Trước kia Tần Ngộ từng nói anh ấy thích phụ nữ thông minh nên chắc chắn sẽ rất chướng mắt người giống như Khương Đào.
Màn hình truyền hình trực tiếp bắt đầu đếm ngược, bình luận live cũng ngày càng dày đặc.
[A a a a a! Anh Tần, cuối cùng em cũng chờ được anh rồi!]
[719 ngày chờ đợi! Rốt cuộc cũng có thể gặp lại anh Tần!]
[Hy vọng hôm nay anh Tần chơi vui vẻ ~]
[Bối cảnh còn giống như dân quốc! Hình như anh Tần còn mặc quân phục, a a a càng lúc càng mong chờ!]
Khi thời gian phát sóng đếm ngược về 0, màn hình hiện lên bối cảnh vụ án.
Vào mùa đông năm dân quốc thứ hai mươi tư, gió tuyết mịt mù, một đám người bị nhốt trong trạm dịch (*) ngoài Nguyệt Thành, thời gian bị nhốt càng ngày càng lâu, vật dụng càng lúc càng vơi đi, tâm trạng mọi người dần dần thay đổi…
(*) Trạm dịch: Bưu điện.
Lời thuyết minh kết thúc, màn hình chuyển hướng vào bên trong trạm dịch.
Tổ chương trình cố ý thuê phòng và trang trí.
Đạo cụ trong phòng vẫn rất chân thật, thậm chí thi thoảng còn có tiếng gió truyền tới.
Trong sảnh chính, sáu khách mời ăn cơm hoặc uống trà, chân thật giống như trong phim.
[A a a! Quả nhiên anh Tần mặc quân phục, quá đẹp trai, tôi c.h.ế.t cũng không hối tiếc!]
[Nhạc Nhạc mặc sườn xám quá đẹp!]
[Khương khương thật đáng yêu, hình như đang đóng vai đầu bếp!]
[Ha ha ha ha ha ha, Khương Khương là nữ đầu bếp, thảo nào thiếu vật dụng, tổ chương trình đâu có sắp đặt sai đâu!]
[Phụt ha ha ha ha, người chị em lầu trên muốn tôi cười c.h.ế.t để thừa kế vận đào hoa của tôi à?]
[Lại thấy anh Dương và anh Kiệt rồi, tự nhiên nhớ tới trạng thái hoảng loạn của họ khi bị chị Khương Đào khống chế trong “Trốn khỏi mật thất”]
[Tin hot đây, đạo diễn “Hiện trường vụ án” cũng là Sử đại ma vương]
[Respect respect, đại ma vương không hổ là đại ma vương, càng cản càng hăng]
Tần Ngộ mặc quân phục thời dân quốc, khuôn mặt thanh tú lại có chút tà khí, giơ tay nhấc chân đều khiến cho bình luận live điên cuồng.
Anh ta nhìn về phía Khương Đào trong vai nữ đầu bếp: “Tại sao vẫn chưa có đồ ăn?”
Khương Đào đang thản nhiên c.ắ.n hạt dưa, vô tội nói: “Không có gạo cũng không có thức ăn, ông chủ đang xuống hầm lấy rau.”
Tần Ngộ hỏi: “Đi từ khi nào?”
Khương Đào: “Cũng lâu rồi, tôi không để ý thời gian.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trình Kiệt chen vào: “Tôi biết, có lẽ là tầm một tiếng trước, tôi thấy anh ấy dạy dỗ đầu bếp này tham ăn.”
Tần Ngộ nhìn Khương Đào còn đang c.ắ.n hạt dưa: “…”
Thiết lập nhân vật này quả thật quá hợp với cô.
Nhân vật của anh ta phải kiểm soát tình hình chung nên đứng dậy nói: “Tận một tiếng đồng hồ, đi lâu như vậy liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi không, chúng ta qua đó xem thử đi.”
Vì thế nhóm người đi xuống hầm theo chỉ dẫn của Khương Đào.
Hầm tối đen như mực, Khương Đào cầm một cây đèn dầu, mới vừa bước xuống đã thấy ông chủ ngã trong vũng máu, bỏ mạng từ lâu.
Tuy rằng mọi người đã biết mình sẽ nhìn thấy “Thi thể” nhưng khi thật sự nhìn thấy t.h.i t.h.ể thì vẫn khiếp sợ.
[ĐM! Đừng nói đến diễn viên, tôi cũng bị dọa sợ, làm quá giống thật rồi!]
[Nhạc Nhạc chính là tôi ngay lúc này hu hu hu hu]
[Chẳng lẽ chỉ có tôi phát hiện ra Khương Đào vẫn còn c.ắ.n hạt dưa à?]
Án mạng xảy ra, mọi người quay trở về sảnh chính một lần nữa.
Tần Ngộ nghiêm túc nói: “Tôi vừa mới đi kiểm tra một vòng, bên ngoài không có dấu chân, hơn nữa hiện tại bên ngoài đang có tuyết lớn, trong phạm vi mười dặm quanh trạm dịch này không có người ở cho nên hung thủ vẫn còn ở đây.]
[Kịch bản Sơn trang bão tuyết đúng không! Người thích truyện trinh thám mừng như điên!]
[Cũng chỉ phá án mỗi cái c.h.ế.t này thôi sao? Theo hiểu biết của tôi về Sử đại ma vương thì hẳn là không đơn giản như vậy được…]
Dương Trinh nói: “Nói cách khác, nghi phạm là một trong số chúng ta, căn cứ vào lời của bác sĩ Trình về lần cuối nhìn thấy ông chủ, một tiếng trước anh ấy còn sống…”
Mọi người bắt đầu phân tích.
Tần Ngộ lại không thể nhịn được nữa: “Đầu bếp Khương, ông chủ của cô đã c.h.ế.t, cô không thấy đau buồn chút nào sao? Có thể dừng c.ắ.n hạt dưa trước được không?!”
Ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía Khương Đào.
Khương Đào đang nhiệt tình c.ắ.n hạt dưa, nghe vậy cất hạt dưa đi: “Được.”
Tần Ngộ còn chưa thở phào nhẹ nhõm đã thấy Khương Đào lấy một trái dưa chuột ra gặm.
Tần Ngộ: “…”
Anh ta chợt cảm thấy đồng cảm với nhân vật.
Mê Truyện Dịch
Theo kiểu ăn của đầu bếp này thì đồ ăn có thể không ít đi sao?
Anh ta quyết định mặc kệ Khương Đào, nói: “Hay là chúng ta nói về dòng thời gian của từng người đi.”
Mọi người lần lượt nói về dòng thời gian của mình.
Trong một tiếng đồng hồ này, bọn họ đều ra ngoài một lúc, không thể thu hẹp phạm vi thông qua dòng thời gian được.