Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 202: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Vì thế Tần Ngộ đề nghị đi tìm chứng cứ.

 

Trong lúc phân đội, anh ta cố ý xếp Khương Đào và Dương Trinh cùng đội với mình.

 

Hai bên cùng lục tìm bằng chứng.

 

Nhưng so với sự cẩn thận, nghiêm túc của Tần Ngộ và Dương Trinh, Khương Đào lại cưỡi ngựa xem hoa, tiện thể lấy luôn quả chuối trên bàn của Tần Ngộ.

 

Tần Ngộ:!!!

 

Không phải vật dụng rất khan hiếm sao?! Mẹ nó chuối này ở đâu ra vậy!

 

Nhưng Khương Đào cưỡi ngựa xem hoa cũng tìm được vài manh mối.

 

Sau khi lục soát xong, mọi người lại quay trở về sảnh chính, hai đội Tần Ngộ và Trình Kiệt tiến hành phân tích, những người khác bổ sung.

 

Trình Kiệt lấy ra một cái hộp kiểu cổ xưa, hỏi Dương Trinh: “Thương nhân Dương, đây là của anh sao?”

 

Dương Trinh gật gật đầu: “Đây là cặp óc ch.ó gia truyền nhà tôi, cực kỳ quý!”

 

Ba người Trình Kiệt mở hộp ra, bên trong là cặp óc ch.ó bằng giấy.

 

Dương Trinh ngẩn người.

 

Nó không có trong kịch bản!

 

[Ha ha ha ha ha ha ha cái quỷ gì vậy!]

 

[Chương trình đang cố ý gây cười rồi, vẫn là manh mối mà]

 

[Anh Dương, quả nhiên trong chương trình nào thì anh vẫn gắn liền với chữ t.h.ả.m ha ha ha ha ha]

 

Sử Hàm vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: “Hạt óc ch.ó này là sao đây!!”

 

Nhân viên đạo cụ buồn bã nói: “Óc ch.ó vốn được chuẩn bị từ trước đã bị ăn mất, chúng tôi không kịp thay mới!”

 

Sử Hàm:!!!

 

Không cần phải nói chỉ cần nghe vậy, anh ta liền biết là ai làm!

 

Mê Truyện Dịch

Mà ở sảnh chính trạm dịch.

 

Với sự tin tưởng đối với tổ chương trình, mọi người cực kỳ hoài nghi về chỗ óc ch.ó này.

 

Mà sự hoài nghi này nhắm thẳng về Dương Trinh.

 

Dương Trinh hết đường chối cãi, nhìn cặp óc ch.ó lậu của mình mà khóc không ra nước mắt.

 

Tần Ngộ nhìn về phía Khương Đào: “Đầu bếp Khương, cô còn muốn bổ sung cái gì không?”

 

Khương Đào gặm xong miếng dưa chuột cuối cùng: “Tôi cảm thấy mọi người nói rất đúng! Tôi không có gì bổ sung!”

 

Đúng lúc này, đèn trên đỉnh đầu bọn họ chợt tắt.

 

Bọn họ bị dọa không ngừng thét chói tai, khán giả trước màn hình cũng bị hoảng sợ.

 

[Sao lại thế này?]

 

[Phát sóng trực tiếp bị mất kết nối à?!]

 

[Hơi… đáng sợ]

 

[Tần Ngộ mau ôm em đi!]

 

Một lát sau, đèn lại sáng lên.

 

Mọi người đều kinh hoàng chưa ổn định được.

 

Tần Ngộ và Trình Kiệt cùng đi kiểm tra nguồn điện, phía trên có ghi hàng chữ nhỏ, viết do nguồn điện không đủ nên có thể không ổn định.

 

Hai người quay về nói chuyện này với mọi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vì đây là sắp đặt nên mọi người cũng không để ý, tiếp tục thảo luận.

 

Bắt đầu từ nguyên nhân ông chủ c.h.ế.t.

 

Ông chủ bị đ.â.m từ phía sau, một nhát c.h.ế.t ngay, cực kỳ thành thạo.

 

Từ điểm này, Tần Ngộ đóng vai quân nhân, Trình Kiệt trong vai bác sĩ và Khương Đào trong vai đầu bếp đều trong diện tình nghi.

 

Tần Ngộ trước đây từng đóng phim trinh thám, bản thân còn thích đọc truyện trinh thám cho nên phân tích rất cặn kẽ, chỉ là khi nói đến Khương Đào thì lại thấy cô đang c.ắ.n hạt dưa.

 

Tần Ngộ: “…”

 

Anh ta cảm thấy gân xanh trên trán mình đang nhảy.

 

Hơn nữa Tần Ngộ bắt đầu hoài nghi cô thật sự là bạn gái tin đồn của Thẩm Chi Diễn sao?

 

Không nói đến cái khác, nếu anh ta ăn ở trước mặt Thẩm Chi Diễn thì anh đã không thể chịu nổi rồi!

 

Anh ta chỉ có thể bỏ qua Khương Đào, tiếp tục phân tích.

 

Bởi vì vừa nãy có chứng cứ cho thấy trước khi thành thương nhân, Dương Trinh là một đồ tể cho nên sự nghi ngờ về anh ta càng tăng cao.

 

Dương Trinh: “???”

 

Tại sao lại nghi tôi???

 

Đúng lúc này đèn lại tắt lần nữa.

 

Nhưng mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, cũng không để ý, an tâm chờ đèn sáng.

 

Trong bóng tối, tiếng c.ắ.n hạt dưa của Khương Đào ngược lại thành nơi lan tỏa cảm giác an toàn.

 

Một lát sau, đèn lại sáng lên.

 

Nhưng Đoạn Nhạc Nhạc đột nhiên hét ầm lên.

 

Mọi người nhìn qua.

 

Dương Trinh đã nằm trên mặt đất, trên cổ có một vết rạch.

 

\Tất cả mọi người đều ngây dại.

 

Hiện trường yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

 

Không khí hoảng loạn bắt đầu lan tràn.

 

Rõ ràng ngay dưới máy quay, ngay dưới ánh mắt của người xem nhưng giờ phút này cảm giác sởn tóc gáy vẫn khiến bọn họ nhất thời không thể động đậy.

 

Lúc này tiếng c.ắ.n hạt dưa “tanh tách” vang lên bên cạnh.

 

Mọi người lấy lại tinh thần, thở dài một cái.

 

Khán giả xem trực tiếp cũng nhẹ nhõm thở hắt ra.

 

[Vừa nãy thật sự khiến tôi sợ muốn c.h.ế.t!]

 

[Tôi biết ngay chương trình của Sử đại ma vương không đơn giản mà!]

 

[Ngay từ đầu tôi đã cho rằng chương trình này không chỉ phá án bình thường, hiện tại mới phát hiện ra đây con mẹ nó còn là chương trình chạy trốn khỏi cái c.h.ế.t ha ha ha ha]

 

[k*ch th*ch, quá k*ch th*ch!]

 

[Giây phút nhìn thấy Dương Trình nằm trên mặt đất thật sự khiến da đầu tôi tê dại]

 

[Quá đỉnh, quá đỉnh!]

 

[Chỉ có mình tôi thương xót cho anh Dương thôi sao ha ha ha ha]

 

Tần Ngộ nuốt nước bọt, nghiêm túc nói: “Bây giờ chúng ta cùng xem xét chuyện vừa xảy ra.”