Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 204: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



[Nhưng lúc nãy không phải mọi người đã phân tích chỉ ra rằng đậu phộng không có vấn đề gì, chính là khi ông chủ c.h.ế.t, túi mở ra nên đậu phộng mới bị rớt]

 

[Vậy cũng không thể ăn được, đây chính là vật chứng, nhỡ đâu có liên quan gì đó với hung thủ thì sao? Đây không phải đồng đội heo à]

 

[Nhưng ở hiện trường có nhiều đậu phộng rơi vãi như vậy, ăn một chút cũng đâu có sao]

 

[Haiz, tôi xin lỗi thay Khương Khương, cô ấy không cố ý, chỉ là thích ăn thôi]

 

[Cục cưng Khương Khương nghe lời nào, đừng ăn bậy]

 

[Tổ chương trình không thể cho thêm thức ăn sao? Mau xem bé con đang đói kìa]

 

Mấy người ở hiện trường bất đắc dĩ thở dài.

 

May mắn chỉ là đậu phộng, không có vấn đề gì lớn.

 

Tần Ngộ cũng phục, chưa từng thấy nữ minh tinh nào ham ăn như cô.

 

Nhưng cũng bởi vì sự gián đoạn này của Khương Đào mà mọi người dần bình tĩnh lại.

 

Trình Kiệt hỏi: “Khương Khương có cảm thấy nghi ngờ ai không?”

 

Khương Đào chống cằm, một tay vô thức nghịch mặt bàn: “Tôi cảm thấy mọi người không để ý kỹ một chi tiết.”

 

Thẩm Chi Diễn trước màn hình nhìn thấy động tác và biểu cảm kia của cô, không nhịn được bật cười.

 

Thợ săn quả thật đáng sợ.

 

Một thợ săn đã được ngụy trang kỹ càng đáng sợ hơn..

 

Nhưng những người khác không ý thức được, bọn họ bị câu nói của Khương Đào hấp dẫn.

 

“Cái gì?”

 

“Khi thương nhân Dương ngã xuống, không chỉ không phát ra âm thanh mà còn không có tiếng kêu nào.” Ánh mắt Khương Đào đảo qua mọi người, con ngươi đen như mực lộ ra chút quỷ dị, “Đây không phải chuyện đáng sợ nhất sao?”

 

Cô vừa dứt lời, đèn lại phụt tắt lần nữa.

 

Hiện trường lập tức vang lên tiếng thét chói tai của khách mời.

 

[Mẹ ơi hu hu hu hu hu]

 

[Càng nghĩ càng thấy ớn! ĐM! Tôi không dám nhìn!]

 

[Như vậy cũng quá dọa người rồi hu hu hu, đêm nay tôi không ngủ được mất]

 

[Tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn, xem chương trình này buổi tối đúng là tự tạo nghiệt!]

 

Ánh đèn vừa sáng lên lần nữa, mọi người mới phát hiện ra học sinh Lý và Tần Ngộ không hẹn mà cùng trốn xuống dưới bàn, Đoạn Nhạc Nhạc ôm chặt Khương Đào, trên bàn chỉ còn lại một mình Trình Kiệt lẻ loi với gương mặt ngơ ngác.

 

[Tuy rằng vừa mới bị dọa sợ nhưng tôi không nhịn được ha ha ha ha]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Không có người c.h.ế.t, tốt quá!]

 

[Ha ha ha ha ha dáng vẻ làm như không có chuyện gì xảy ra của anh Tần thật buồn cười!]

 

Chỉ là mấy người ở hiện trường không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.

 

Tuy rằng lần này không có người c.h.ế.t, nhưng một lúc là đèn lại tắt, không biết khi nào hung thủ sẽ xuống tay khiến thần kinh bọn họ căng thẳng đến cực hạn.

 

Đặc biệt là câu nói của Khương Đào trước khi đèn tắt đã tăng thêm không khí đáng sợ cho trạm dịch.

 

Bọn họ đã quên mất mình đang ghi hình cho chương trình.

Mê Truyện Dịch

 

Đoạn Nhạc Nhạc là người suy sụp đầu tiên: “Chúng ta không nên ở cạnh nhau… vẫn là tách nhau ra đi!”

 

Đoạn Nhạc Nhạc sụt sịt mũi: “Dù sao ở bên nhau cũng bị g.i.ế.c, không bằng chúng ta quay về phòng của từng người, khóa trái cửa vào, hung thủ… cũng không thể đi xuyên tường được.”

 

Cô ấy tràn ngập hy vọng nhìn về phía mọi người.

 

Ba người con trai có chút do dự, chỉ có Khương Đào vươn tay ra: “Tôi không sao cả.”

 

Đoạn Nhạc Nhạc mím môi, đi đến bên cạnh Khương Đào: “Nếu mấy người không muốn vậy thì chúng ta chia ba người các anh là một nhóm, tôi cùng Khương Khương một nhóm, như vậy được chứ.”

 

Đoạn Nhạc Nhạc nói, ôm c.h.ặ.t t.a.y Khương Đào.

 

Thật ra lúc đầu cô ấy muốn đi cùng Tần Ngộ, ai mà không muốn ở cùng đỉnh lưu chứ?

 

Nhưng từ khi “thi thể” Dương Trinh xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi.

 

Bầu không khí đáng sợ gia tăng áp lực, tuy rằng biết là giả nhưng nỗi sợ hãi trong lòng không phải giả, cô ấy càng nghĩ càng thấy sợ, lúc này chỉ có duy nhất ở cạnh Khương Đào đã được chứng minh trong sạch là an toàn.

 

Cô ấy nói gì cũng không chịu rời khỏi Khương Đào.

 

Khương Đào có chút kinh ngạc nhìn cô ấy, loại con mồi tự đưa đến miệng này quả là hiếm thấy.

 

Lý Tu Nhiên từ từ giơ tay lên: “Tôi cũng muốn cùng đội với hai người…”

 

Đoạn Nhạc Nhạc do dự, cô ấy chọn cùng nhóm với Khương Đào là bởi vì tin Khương Đào là an toàn, còn Lý Tu Nhiên vẫn nằm trong diện tình nghi, nhỡ đâu cậu là hung thủ thì sao bây giờ?

 

“Được rồi.”

 

Tần Ngộ trực tiếp phản đối: “Chúng ta phải ở cùng nhau, ít nhất còn có thể trông coi lẫn nhau, nếu tách ra thì kể cả có chia nhóm cũng không phải là càng tiện cho hung thủ g.i.ế.c chúng ta sao?”

 

Trình Kiệt cũng phụ họa theo: “Anh Tần nói đúng, kể cả có chia nhóm thì người ít hơn, hung thủ càng không kiêng nể gì, cuối cùng sẽ g.i.ế.c từng người một.”

 

Khương Đào thầm thở dài.

 

Thật là, tại sao lại nói hết kế hoạch của cô ra vậy.

 

Giọng Đoạn Nhạc Nhạc rưng rức: “Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ?”

 

Trình Kiệt nói: “Tôi cảm thấy chúng nên mau chóng phá án, chỉ cần tìm ra được hung thủ, tất cả sẽ kết thúc.”