“Mọi người đừng quên, chúng ta tụ tập ở đây chính là vì muốn tìm ra hung thủ, hiện tại bị hung thủ dọa cho chạy loạn là sao?”
Lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần.
Đúng vậy, chương trình này vốn là hung thủ cố gắng che giấu, còn bọn họ nỗ lực tìm kiếm manh mối, chỉ ra hung thủ mà?
Hiện tại bọn họ không để ý đến chuyện phá án, chỉ nghĩ đến mạng mình là sao!
Lý Tu Nhiên nhỏ giọng nói: “Nhưng… thật sự rất đáng sợ!”
Đoạn Nhạc Nhạc điên cuồng gật đầu.
Tần Ngộ nói: “Bác sĩ Trình, anh cảm thấy hung thủ là ai?”
Trình Kiệt lắc đầu: “Hiện tại tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy chúng ta hãy tìm hiểu động cơ gây án.”
Tần Ngộ nói tiếp: “Ngoại trừ thương nhân Dương vừa mới c.h.ế.t, động cơ của những người còn lại như vũ công và anh là báo thù, học sinh Lý cho rằng anh ấy là Hán gian còn tôi là vì mất đi tình báo…”
Anh ấy nói xong mới phát hiện hình như mình đã bỏ lỡ gì đó, quay đầu nhìn về phía Khương Đào.
“Đầu bếp Khương, động cơ của cô là gì?”
Khương Đào không có đồ gì để ăn, lại không g.i.ế.c người được, hai mắt vô thần nằm lên bàn: “Tôi… có lẽ là ăn không đủ no đi.”
“…”
[Ha ha ha ha ha Khương Khương, cũng cần để ý kịch bản một chút đi!]
[Ăn không đủ no nên g.i.ế.c người ha ha ha ha ha, đột nhiên cảm thấy rất thích hợp với tính cách của Khương Khương]
[Sẽ không phải là Khương Khương thật chứ! Thoạt nhìn có vẻ hơi thái quá nhưng càng thái quá càng có khả năng là chân tướng…]
[ĐM! Lầu trên vừa nói như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy thật khủng khiếp!]
[Đã đơ luôn rồi! Sẽ không phải là Khương Khương thật chứ!]
Trong lòng Trình Kiệt cũng “lộp bộp” một cái, điều gì đó xẹt nhanh qua đầu anh ấy.
Anh ấy còn nói thêm: “Tôi còn chưa để ý kỹ một chi tiết, ngoài ông chủ thì tại sao thương nhân Dương lại c.h.ế.t đầu tiên, anh ấy có gì đặc biệt sao?”
Tần Ngộ nhíu mày: “Không phải tôi nói rồi sao? Thương nhân Dương bị g.i.ế.c nhất định là bởi vì anh ấy phát hiện ra manh mối gì đó liên quan đến hung thủ…”
Trình Kiệt lắc đầu: “Lúc ấy chúng ta đều ở đây, nếu như anh ấy tìm được manh mối gì, tại sao lại không nói ra?”
“Vậy anh nói xem là tại sao?” Tần Ngộ hỏi.
Lúc này, Lý Tu Nhiên nhút nhát sợ sệt giơ tay lên: “Tôi đã tính khoảng cách giữa các lần tắt đèn rồi, còn mười phút nữa sẽ đến lượt tắt đèn tiếp theo.”
Tất cả mọi người: “!!!”
Đoạn Nhạc Nhạc lại bắt đầu run lên: “Làm… làm sao bây giờ?”
Manh mối vốn trong đầu Trình Kiệt nháy mắt biến mất, anh ấy xoa xoa trán, nói: “Tôi cảm thấy chúng ta ở cùng một chỗ là an toàn nhất.”
Tần Ngộ gật gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy, chút nữa chúng ta hãy nắm tay rồi ngồi cùng nhau, chỉ cần chịu đựng qua một phút tắt điện là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người đều đồng ý với phương án này.
Vì thế vào lúc Lý Tu Nhiên đếm ngược, tất cả mọi người kéo tay nhau.
Khương Đào ngồi giữa Tần Ngộ và Đoạn Nhạc Nhạc.
Tần Ngộ kéo tay cô, chỉ cảm thấy tay cô quá trơn nhưng không nghĩ nhiều.
Một lát sau, quả nhiên đèn tắt.
Một phút này cực kỳ lâu.
Không chỉ đối với khách mời mà còn đối với người xem.
Ai mà biết được, khi đèn sáng lên lần nữa, trên mặt đất có thêm một t.h.i t.h.ể nào không.
Một phút sau, đèn sáng.
“A!!!”
Khương Đào ngã trên bàn, trên cổ còn có một vệt m.á.u đỏ tươi.
Đoạn Nhạc Nhạc bật khóc: “Hu hu hu hu hu tôi không ghi hình nữa đâu, tôi phải về nhà…”
Lý Tu Nhiên cũng ngẩn người.
Cậu là nghệ sĩ ở phòng làm việc của Thẩm Chi Diễn, bởi vì thông minh lại kín miệng, lần này được sắp xếp đến đây ghi hình, còn có nhiệm vụ ẩn là bảo vệ Khương Đào.
Kết quả, Khương Đào vậy mà bị “g.i.ế.c” ngay trước mắt cậu.
Lúc này, biểu cảm của Trình Kiệt cũng căng thẳng, “Trước khi đèn tắt, đầu bếp Khương còn sống đúng không?”
Đoạn Nhạc Nhạc lau nước mắt, sụt sịt nói: “Tôi… tôi cũng không nhớ rõ, vừa nãy Khương Khương vẫn luôn nằm trên bàn, tôi cho rằng là do cô ấy đói, tôi cũng không biết sẽ…”
Tần Ngộ bất ngờ nói: “Anh cảm thấy tôi chính là hung thủ?”
Trình Kiệt vẫn bình tĩnh như cũ: “Nếu Khương Khương bị g.i.ế.c trước khi đèn tắt thì mọi người đều nằm trong diện tình nghi, nhưng nếu cô ấy bị g.i.ế.c sau khi đèn tắt thì chỉ có anh và Đoạn Nhạc Nhạc là đáng nghi nhất.”
Tần Ngộ bật cười.
Anh ấy buông tay Khương Đào ra, lộ ra vết m.á.u ở chỗ mà anh ấy nắm: “Cô ấy bị g.i.ế.c trước khi đèn tắt, vừa nãy khi nắm tay cô ấy tôi đã cảm thấy lòng bàn tay cô ấy trơn rồi, chỉ là không ngờ đó là máu…”
Trình Kiệt: “Lời anh nói chỉ từ một phía.”
Tần Ngộ: “Anh cảm thấy tôi là hung thủ?”
Mê Truyện Dịch
Trình Kiệt: “Tôi chỉ nói khả năng này…”
Lý Tu Nhiên và Đoạn Nhạc Nhạc đều ngơ ngác, không biết nên tin ai.
[Tôi cảm thấy anh Kiệt nói đúng! Tần Ngộ rất đáng nghi!]
[Anh Tần không phải hung thủ! Anh ấy rất nghiêm túc trong việc tìm hung thủ!]