Người phụ trách tiếp đón Khương Đào cũng chính là nhân viên công tác tại chương trình “Đại hội thể thao ngôi sao mới” lần trước cười nói với cô: “Khương Khương, lại quay về nơi cũ lần nữa, có cảm thấy xúc động không?”
Khương Đào gật đầu, ánh mắt lưu luyến lướt qua đường băng cùng mặt cỏ: “Đúng vậy, cũng không biết lần này có ai mời tôi ăn cơm không…”
Nhân viên công tác: “…”
Hai người cùng vào phòng chờ thì đã có khá nhiều minh tinh đã ở đó rồi.
Người quen còn không ít.
Khương Đào liếc mắt một cái đã thấy Trình Kiệt và Đoạn Nhạc Nhạc.
Khương Đào nghĩ tới bảy bữa cơm kia, cô cười rất tươi với Trình Kiệt.
Tuy nhiên cả hai người họ cùng nhớ tới khoảnh khắc Khương Đào dùng d.a.o c.ắ.t c.ổ họ trong “Hiện trường vụ án”, đồng thời run rẩy.
Đến khi Khương Đào quay mặt đi, Đoạn Nhạc Nhạc mới nhỏ giọng hỏi Trình Kiệt: “Cô ấy… tại sao cô ấy lại cười với cậu?”
Vẻ mặt Trình Kiệt buồn bã: “Bởi vì trong lúc chưa hiểu sự đời, em đã làm một việc không biết lượng sức mình.”
Đoạn Nhạc Nhạc: “!”
Có chuyện hóng!
Trình Kiệt: “Em mời cô ấy ăn một tuần.”
Đoạn Nhạc Nhạc: “???”
Cô ấy khó hiểu nhìn Trình Kiệt: “Chuyện này… cũng đáng để nói ư?”
Trình Kiệt cười lạnh: “Chị Nhạc Nhạc, chị đừng xem nhẹ chuyện này, khi việc này thật sự xảy ra, chị mới biết nó nghiêm trọng đến mức nào!”
Đoạn Nhạc Nhạc nửa tin nửa ngờ mà quay đi.
Trợ lý bên cạnh đạo diễn nhỏ giọng nói: “Còn có Tần Ngộ chưa tới.”
Cậu vừa dứt lời, cửa phòng chờ mở ra, Tần Ngộ đeo kính râm lạnh lùng đi vào.
Anh ta cố nén không ngáp, tìm một chỗ trống trong góc rồi ngồi xuống.
Nhưng những người mới vẫn không nhịn được nhìn trộm anh ta.
Tần Ngộ lạnh lùng nói: “Nhìn tôi làm gì? Nhìn đạo diễn ấy.”
Mọi người đều bị anh ta dọa, vội vàng quay đi.
Tần Ngộ nhịn ngáp một lần nữa, lén lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt nhân lúc mọi người không để ý.
Anh ta không ngờ chuyến bay đến Giang Thành lại sớm vậy, anh ta bị tụt huyết áp cộng với việc vừa mới rời giường nên còn choáng váng.
Tần Ngộ nghĩ đến đây, tâm trạng càng không vui.
Rốt cuộc là tại sao giờ này vốn là thời gian nghỉ ngơi của anh ta mà còn phải rời giường sớm rồi chịu đựng cảm giác tụt huyết áp, ngồi chuyến bay sớm nhất tới Giang Thành?!
Anh ta nghĩ đến đây, ngẩng đầu lên theo bản năng, tìm được Khương Đào trong đám người, trừng mắt nhìn cô qua lớp kính râm.
Khương Đào chuẩn xác bắt được cảm xúc bất mãn, nhìn qua.
Dựa vào kinh nghiệm của cô, người có cảm xúc như vậy sẽ rất dễ dàng cung cấp đồ ăn cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Đào lại nở nụ cười thật tươi.
Đoạn Nhạc Nhạc vẫn luôn quan sát cô không nhịn được run lên.
Căn cứ vào kịch bản, mọi người phải theo chân các vận động viên để trải nghiệm các môn thể thao khác nhau, sau khi học xong sẽ đi các địa điểm như trường học, quảng trường, công viên… dạy cho người dân, cuối cùng mọi người lại quay trở về sân vận động.
Minh tinh được chia làm hai đội A B, đội A đi sân điền kinh và hồ bơi còn đội B là các trò chơi với bóng và b.ắ.n súng, buổi chiều sẽ tập trung quay ngoại cảnh.
Rất rõ ràng, hạng mục đội B đơn giản hơn chút, hơn nữa đều là trong nhà nên phần lớn mọi người đều chọn đội B.
Trình Kiệt và Đoạn Nhạc Nhạc do dự một chút, đội B cũng đã đầy.
Khương Đào không quan tâm chuyện này, từ từ tiến đến đội A.
Hiện tại ở trường quay chỉ còn Tần Ngộ chưa chọn.
Anh ta không chút do dự vào đội A.
Trình Kiệt, Đoạn Nhạc Nhạc: “!”
Anh Tần! Thật sự dũng cảm!
Mê Truyện Dịch
Đội A theo chân đạo diễn tới sân điền kinh.
Tần Ngộ uống xong một cốc cà phê đen, lúc này đã tỉnh táo lại.
Buổi sáng bọn họ quay ở hai nơi, sân điền kinh và hồ bơi, hơn nữa còn không ít hạng mục, thời gian rất gấp.
Mọi người thay xong quần áo rồi đến sân thi đấu.
Khương Đào mặc trang phục thể thao trắng, tóc buộc đuôi ngựa cao, trông trẻ hơn mấy tuổi.
Lúc này Tần Ngộ đã dần tỉnh, cũng cảm thấy mình đường đường là đàn ông, không cần phải nhắm vào một cô gái.
Lúc đó hoàn toàn là do dàn dựng của kịch bản, anh ta không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Khương Đào được.
Sau đó anh ta thấy cô gái kia nhẹ nhàng ném đĩa lên sân một cách dễ dàng.
Tần Ngộ: “!”
Đạo diễn: “!”
Người phụ trách hướng dẫn bọn họ ngạc nhiên đi tới: “Cô gái này sức lực rất được! Tư thế cũng tiêu chuẩn! Có suy xét vào đội tuyển không?”
Đạo diễn ho khan một tiếng: “Này, Tiểu Khương kiềm chế chút, tôi muốn quay phim tuyên truyền mọi người cùng vận động, không phải phim tuyên truyền thế vận hội Olympic.”
Khương Đào: “Được.”
Tần Ngộ yên lặng lùi khỏi khu vực môn ném đĩa.
Sau khi quay mấy hạng mục ở sân điền kinh, mọi người tới đường băng chạy.
Phần chạy là bắt buộc đối với tất cả mọi người.
Vài hạng mục đầu khá đơn giản nhưng cái cuối cùng mọi người đều giống nhau.
Quay mấy lần vẫn chưa được thông qua.