Đạo diễn chỉ có thể tạm thời dừng lại: “Biểu cảm của mọi người phải mãnh liệt chút, tôi cần mọi người phải có sự kích động, vui sướng, cho dù biểu cảm dữ tợn một chút cũng không sao!”
Các minh tinh đều nhíu mày.
Mọi người đều dựa vào mặt kiếm cơm, đều e sợ mình lên hình không đẹp, sao có thể mặc kệ việc bản thân bị lưu lại biểu cảm dữ tợn làm lịch sử đen tối được.
Lại quay thêm mấy lượt, đều không khả quan.
Đạo diễn có chút tức giận.
Anh ta là người có quy tắc, tính tình có chút kiêu ngạo, không chút sợ hãi đối mặt với các minh tinh.
Vì thế tiến độ ghi hình cứ bị trì hoãn.
Khương Đào nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày.
Nếu cứ như vậy sẽ không có cách nào quay xong như kế hoạch, mà sắp đến giờ ăn cơm rồi, nếu ảnh hường đến việc ăn cơm thì sao?
Đúng lúc này, Tần Ngộ đứng dậy: “Đạo diễn, loại yêu cầu này có chút khó xử đối với các cô gái, hay là cứ để mấy cậu con trai quay thôi.”
Đạo diễn cũng cảm thấy cứ như vậy thì sẽ không quay xong, vì thế chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Tần Ngộ.
Nhưng như vậy vẫn xảy ra vấn đề, có hai người không biết là quản lý biểu cảm quá thành công hay là không muốn để lại lịch sử đen, cho dù Tần Ngộ và đạo diễn đã nói với họ rất nhiều lần nhưng cuối cùng khi lên hình vẫn không thể nào đạt yêu cầu.
Mà người không thể cắt giảm được nữa.
Cảnh này rất quan trọng, không thể xóa.
Đạo diễn đau đầu, lại nghe thấy giọng nói lanh lảnh vang lên: “Đạo diễn, cho tôi thử đi!”
Tất cả mọi người đều nhìn qua, thấy Khương Đào đứng dậy.
Đạo diễn thở dài: “Tiểu Khương, tôi xin nhận tấm lòng của cô nhưng cảnh này hoặc là nam nữ cùng lên hình hoặc là chỉ có con trai, nếu không hiệu quả sẽ không tốt.”
Khương Đào: “Ông nhầm rồi, tôi không định đổi chỗ với họ.”
Đạo diễn: “Hả?”
Trình Kiệt dường như nghĩ tới điều gì đó, mí mắt giật liên tục.
Tần Ngộ lại không biết mình sắp gặp phải chuyện gì, tức giận nói: “Không quay cùng chúng tôi thì cô muốn làm gì? Chẳng lẽ cô còn có thể đổi mắt chúng tôi?”
Khương Đào lộ ra vẻ mặt hứng thú: “Anh không tin?”
Tần Ngộ ôm tay, hừ lạnh một tiếng.
Khương Đào càng vui: “Vậy chúng ta cá cược không?”
Tần Ngộ: “Cá cược thì…”
Trình Kiệt lập tức giữ chặt anh ta: “Anh Tần! Bình tĩnh!”
Tần Ngộ phát hiện mình suýt chút nữa bị Khương Đào bẫy, vẻ mặt càng tối sầm lại.
Khương Đào lộ ra vẻ mặt đáng tiếc.
Nhưng không sao.
Trước nay cô vẫn rất kiên nhẫn đối với con mồi.
Cô bắt các chàng trai xếp thành hàng ngang, sau đó đi ra đằng sau bọn họ, âm thanh thanh thúy vang lên: “Sau khi chuẩn bị tốt, tôi sẽ bắt đầu đuổi ~ ”
Tần Ngộ hừ lạnh một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Làm bộ làm tịch, không biết đang làm gì!
Nhưng Trình Kiệt bên cạnh anh ta đã căng cứng người, sẵn sàng chuẩn bị chạy.
Khương Đào vừa dứt câu “Bắt đầu!”, các cậu con trai trên sân đều cảm giác được sự sợ hãi ở phía sau.
“!!!”
Trình Kiệt dẫn đầu chạy lên trước.
Không còn ai lo đến quản lý biểu cảm nữa, biểu cảm hiện giờ vô cùng chân thực đến không thể thật hơn.
Loại dũng mãnh này khi quay đã khiến đạo diễn kinh ngạc.
“Đúng! Chính là như vậy! Giữ nguyên biểu cảm này chạy về đích đi!”
“Được! Đã qua!”
“Quá tuyệt vời!”
Các chàng trai ngã trên mặt đất, vẻ mặt mỗi người còn chút mờ mịt cùng sợ hãi.
Vừa nãy… xảy ra chuyện gì vậy?
Duy chỉ có Trình Kiệt là biết chân tướng, chảy xuống những giọt nước mắt chua xót.
Anh ấy đã thề cả đời này không tham gia “Đại hội thể thao ngôi sao mới” nữa rồi, tại sao vẫn gặp phải chuyện này.
Đoạn Nhạc Nhạc khóc ròng trên đường băng: Chưa bao giờ cô cảm thấy may mắn khi là con gái như vậy.
Khương Đào từ từ đi tới: “Đạo diễn, lần này đã thông qua chưa?”
Đạo diễn nhìn lại màn hình, hưng phấn không thôi: “Qua qua, mọi người sắp xếp một chút chuẩn bị đến hồ bơi.”
Anh ta vừa nói xong, vẫn không nhịn được hỏi Khương Đào: “Tiểu Khương, rốt cuộc cô làm thế nào vậy?”
Học xong chiêu này, về sau khi anh ta quay những cảnh như vừa nãy thì sẽ có cách.
Tần Ngộ lồm cồm bò dậy từ dưới đất, đi về phía đạo diễn, vừa lúc nghe thấy anh ta hỏi vậy, lập tức dừng chân.
Kỳ thật anh ta cũng muốn biết.
Vừa nãy trong nháy mắt, sự sợ hãi tới quá nhanh, cơ thể của anh ta hoạt động trước đại não, cho nên căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Khương Đào thuận miệng nói: “Đại khái là… sự áp chế của đỉnh chuỗi đồ ăn đi?”
Đạo diễn: “???”
Tần Ngộ: “?!!”
Mê Truyện Dịch
Hồ bơi, phòng thay quần áo nam.
Tần Ngộ vẫn khó chịu: “Trình Kiệt, cậu lôi kéo tôi làm gì! Cái gì mà đỉnh chuỗi đồ ăn, hóa ra trong mắt cô ta chúng ta là đồ ăn sao?”
“Tôi ở trong giới giải trí lâu như vậy, chưa từng gặp nghệ sĩ nào ảo tưởng như thế!”
Trình Kiệt: “Anh Tần, anh Tần! Bình tĩnh!”
“Đấy chỉ là so sánh thôi, anh đừng nóng giận!”
“So sánh cũng không được!”