[Thực ra tôi cũng muốn lén ôm Khương Khương đi, nhưng tôi sợ c.h.ế.t (đầu chó)]
[Hahaha, tôi vô cùng tò mò hôm nay Khương Khương có hành động độc lạ gì, cô ấy chính là nguyên nhân tôi kìm nén sự sợ hãi để xem chương trình này]
Tập này của show đích thực đã lôi kéo được rất nhiều sự mong đợi của khán giả.
Ngoại trừ hai nam thần nổi tiếng là Tần Ngộ và Thẩm Chi Diễn, còn có ảnh hậu Tang Linh và em trai của cô ấy Tang Hằng, thêm cả Khương Đào người đã cống hiến rất nhiều hành động độc lạ, cuối cùng g.i.ế.c hết toàn bộ người chơi một lượt, không còn ai sống sót và Đoạn Nhạc Nhạc — Thỏ trắng trong sáng duy nhất trong lòng tất cả mọi người.
Chỉ mỗi chuyện bố trí nhân sự này thôi cũng đã rất phô trương rồi.
Càng đừng nói đến dựng cảnh của chương trình.
Đặc biệt thuê một cung điện đã được trùng tu ở Giang Thành.
Tường ngói xanh, phong cách cổ xưa, khiến người ta cảm thấy bản thân dường như cũng đang ở chỗ đó vậy.
Máy quay từ bên ngoài điện, theo đó là một hàng cung nữ bê đồ ăn nối đuôi nhau đi vào.
Ngồi ở chính điện cao nhất chính là Tần Ngộ đóng vai hoàng đế, ngồi bên cạnh là Tang Linh đóng vai hoàng hậu.
Chỗ dưới bên trái của anh là Khương Đào và Đoạn Nhạc Nhạc đóng vai hai phi tần của anh, chỗ dưới bên phải là Thẩm Chi Diễn đóng vai thừa tướng cùng Tang Hằng đóng vai thân vương, bên cạnh Tang Hằng còn có một diễn viên khách mời đóng vai vương phi.
[Hahahaha tôi biết vì sao anh Tần lại hài lòng rồi, anh ấy đóng vai hoàng đế!]
[Tuy rằng như vậy nhưng vẫn cảm thấy vai hoàng đế này của anh Tần rất nguy hiểm, mấy người ngồi bên dưới cảm thấy đều thông minh hơn anh ấy]
[Tần Ngộ: Bạn mau im miệng!]
[hhhh]
Tần Ngộ ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay để lên tay vịn của ghế rồng, sắp không che giấu nổi biểu cảm đắc ý.
Vai anh đóng là hoàng đế, theo như sắp xếp của nhân vật, anh có thể chỉ định bất kỳ người nào làm việc cũng được, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
Anh khẽ ho một tiếng, nhìn trái nhìn phải, sắc mặt lập tức thay đổi: “Khương Phi không được ăn! Lúc này mới khai tiệc, đồ ăn ở trên bàn đã bị nàng ăn sạch rồi!”
Khương Đào ngẩng đầu: “Bệ hạ, ngài đã đồng ý mời thiếp ăn cơm.”
“Khụ khụ khụ” Tần Ngộ chút nữa thì bị sặc nước miếng c.h.ế.t, nhưng Khương Đào nắm được điểm yếu của anh, nên anh chỉ có thể nhịn cơn tức sai bảo Đoạn Nhạc Nhạc ở bên cạnh: “Nhạc phi, nàng cầm đĩa của Khương phi đi đi.”
Đoạn Nhạc Nhạc liếc nhìn Khương Đào lại nhìn anh: “Bệ hạ, hay là ngài tự đi đi, nô tì không dám.”
Tần Ngộ: “!!!”
Cô đang làm cái gì vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trẫm mới là hoàng đế! Vì sao cô lại sợ một phi tần cùng cấp với mình!!
Nhưng Đoạn Nhạc Nhạc nhìn trời nhìn đất, chỉ là không dám đi chạm vào cái đĩa của Khương Đào.
[Hahahah, anh Tần anh làm sao vậy, vì sao hai vị phi tần của anh đều không nghe lời anh!]
Mê Truyện Dịch
[Chỉ có tôi tò mò mời khách ăn cơm là cái quái gì sao?]
[Nghe tin đồn, mấy ngày trước anh Tần và Khương Đào có quay video tuyên truyền cho đại hội thể thao, hai người thi bơi, anh Tần thua cuộc, nghe nói phải mời chị Khương ăn cơm một tháng]
[Mặc niệm cho túi tiền của anh Tần một lát trước, ngoài ra việc mời cơm chị Khương rất quan trọng, đừng quên đó, chị Khương ăn không no sẽ cắt yết hầu (bushi)]
[Ai nói Nhạc Nhạc của chúng tôi là thỏ trắng, Nhạc Nhạc của chúng tôi rất thông minh, hoàng đế là một con hổ giấy, nhiều nhất cũng chỉ trách móc mấy câu, Khương phi không vui thì có thể sẽ cắt yết hầu (đầu chó)]
[Hahahaha cuộc sống ở hoàng cung này sao lại nước sôi lửa bỏng như vậy]
Tần Ngộ bị hai cô chọc tức gần c.h.ế.t, quyết định đổi người sai bảo.
Thế là anh nhìn sang bên phải: “Thẩm ái khanh, nghe nói khanh tài hoa, phong độ tiêu sái, nhân ngày vui hôm nay, hay là khanh biểu diễn tài nghệ của mình cho mọi người xem đi.”
Thẩm Chi Diễn bình tĩnh đứng dậy: “Thần tuân chỉ.”
Tần Ngộ thấy anh ngoan ngoãn như vậy, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái.
Sau đó Thẩm Chi Diễn bắt đầu đọc lời bài hát của anh, đó còn là bài liên quan đến lịch sử đen tối của anh, trong một lần say rượu anh đã hát và mơ hồ đăng lên mạng.
Tần Ngộ: “!!!”
Vội vàng kêu ngừng: “Được rồi, được rồi!”
Thẩm Chi Diễn còn khiêm tốn hỏi: “Bệ hạ cảm thấy bài thơ thần đọc này thế nào?”
Tần Ngộ: “...”
Anh từ trong kẽ răng nghẹn ra một câu: “Đọc rất hay, lần sau không cần đọc nữa.”
Thẩm Chi Diễn: “Haizz, thần tuân chỉ.”
Tần Ngộ chỉ có thể đặt hy vọng cuối cùng ký thác lên người Tang Hằng, một cậu bé vừa mới ra mắt, chắc là vẫn còn rất đơn thuần, rất tôn trọng tiền bối, sẽ không giống như mấy người trước không nể mặt anh.
Anh điều chỉnh lại cảm xúc, lộ ra biểu cảm hòa nhã hết sức: “Tang thân vương.”
Tang Hằng cung kính nhìn sang: “Có thần đệ.”
Tần Ngộ: “Nghe nói Tang thân vương có sở trường ca múa nhạc nước ngoài, hay là hôm nay ở đây biểu diễn một lượt…”