Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 230: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Đồng Đồng chỉ có thể gãi đầu: “Thực ra không có gì, chỉ là chị Khương thích ăn, thế nên mỗi lần em sẽ đồng ý sau khi chị ấy hoàn thành xong một công việc thì sẽ dẫn chị ấy đi ăn món ngon.”

 

Doãn Triều trầm ngâm suy nghĩ: “Dùng sở thích để dụ dỗ à?”

 

Nhưng tiền của Tần Ngộ nhiều hơn anh ta cơ!! Anh ta lấy thứ gì đi dụ dỗ cậu ta!!

 

Cái này loại.

 

“Còn có cách khác không?”

 

Đồng Đồng hơi xấu hổ nói: “Còn có chính là, em nói với chị ấy, nếu như chị ấy không chăm chỉ làm việc, thì sẽ không kiếm được tiền, chị ấy muốn ăn cái gì cũng không thể mua được.”

 

Doãn Triều hai mắt sáng lên.

 

“Dùng nỗi sợ để tác động đến cậu ta à?!”

 

Có lý!!!

 

Từ trước đến giờ bọn họ đều quen một cái tư duy, cảm thấy nghệ sĩ nổi tiếng như này thì nên được nâng lên, chiều theo họ.

 

Thêm nữa Tần Ngộ tuy có tùy hứng thật, không nói đến nghiệp vụ nhưng về những chuyện lớn cậu ta cũng không mơ hồ, cũng nghe lời anh ta.

 

Nhưng lời của Đồng Đồng lại khiến anh ta lập tức mở ra cánh cửa của thế giới mới.

 

Anh ta kích động nhìn sang Đồng Đồng: “Đồng Đồng, cảm ơn em.”

 

Đồng Đồng mù mờ nhìn anh ta.

 

Cô có làm cái gì à?

 

Trong lòng Doãn Triều lúc này đã có tính toán.

 

Nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại chính là rốt cuộc Tần Ngộ sợ cái gì?

 

Ánh mắt anh ta nhìn sang bên trong chỗ quay phim.

 

Tần Ngộ như đại gia nằm ở trên ghế nghe đạo diễn nói về kịch bản, vừa thấy Khương Đào đến, lập tức ngồi dậy, ngoan ngoãn như là học sinh vậy.

 

Mắt của Doãn Triều lại sáng lên lần nữa.

 

Sao anh tại lại có thể quên được.

 

Khắc tinh của Tần Ngộ không phải ở ngay trước mặt sao?

 

Tần Ngộ đột nhiên hắt xì một cái.

 

Vì sao cảm thấy trên người hơi lạnh vậy nhỉ.

 

Lúc này đạo diễn tiếp tục nói nói về kịch bản: “...Thích khách mà chị Khương đóng, chị ấy sẽ luôn ở trong bóng tối quan sát từng cử chỉ của anh, mãi cho đến một ngày phát hiện ra sơ hở của anh, tiến lên ám sát, một kiếm cắt cổ.”

 

Tần Ngộ: “???”

 

Vì sao lại là cắt cổ, cổ họng còn có thể tốt được không!!!

Tuy rằng Tần Ngộ vô cùng ai oán, nhưng vẫn dựa theo kịch bản mà diễn.

 

Chủ đề của MV này nói về quân tử và sát thủ, sát thủ tuân mệnh ám sát, quân tử bất đắc dĩ phải c.h.ế.t, sát thủ bị sự cao thượng của quân tử làm cho cảm động, đi hoàn thành sứ mạng của quân tử chưa hoàn thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng mà đến lúc thực sự quay.

 

Mê Truyện Dịch

Đạo diễn: “Anh Tần, anh đừng có trốn!”

 

“Anh Tần! Bình thản mà c.h.ế.t! Đừng biểu hiện ra biểu cảm kh*ng b* như vậy!”

 

Tần Ngộ: “...”

 

Chẳng lẽ tôi lại không biết à?!

 

Cậu cứ thử ở dưới tay Khương Đào diễn biểu cảm bình thản mà c.h.ế.t xem!!

 

Lại thử mấy lần nữa, cuối cùng vì tâm lý suýt nữa bị sụp vỡ của Tần Ngộ mà phải tạm thời dừng lại.

 

Đạo diễn cũng không còn cách nào, chỉ có thể để Tần Ngộ chuẩn bị tốt tâm lý của bản thân, tự mình khắc phục.

 

Suy cho cùng diễn viên sát thủ là do tự bản thân Tần Ngộ mời về, có quỳ xuống thì cũng phải diễn cho xong.

 

Anh buồn bực tìm Khương Đào: “Khương Khương, chị Khương! Chúng ta có thể thương lượng một chút được không?”

 

Khương Đào tốt tính nói: “Anh nói đi.”

 

“Lát nữa khi cô diễn cảnh cắt yết hầu có thể diễn dịu dàng một chút được không, đừng toát ra khí thế dọa người như vậy.” Tần Ngộ hèn mọn cầu xin.

 

“Không được.” Khương Đào nghiêm túc nói: “Trong kịch bản đã viết, khoảnh khắc sát thủ phát hiện ra sơ hở của quân tử thì đã tỏa ra luồng sát khí lạnh thấu xương, tôi còn cảm thấy sát khí của tôi chưa đủ lạnh thấu xương, đang dự định cẩn thận điều chỉnh lại một chút.”

 

Tần Ngộ: “...”

 

Xin cô, không cần lạnh thấu xương, còn lạnh thấu xương hơn chút nữa, anh thực sự sẽ c.h.ế.t mất.

 

Tần Ngộ: “Cái này chỉ là ẩn dụ so sánh, có ý thế là được rồi, không cần thực sự tỏa ra sát khí…”

 

Khương Đào vẻ mặt chất vấn kiểu “sao anh lại không tôn trọng kịch bản như vậy”: “Nếu biên kịch đã viết như vậy, nhất định là có dụng ý của người ta, với tư cách là một diễn viên, nghiền ngẫm kịch bản là công việc của chúng ta, chăm chỉ làm việc mới có cơm ăn!”

 

Tần Ngộ: “...”

 

Cái kịch bản bại não này là do biên kịch ngu ngốc nào viết!!!

 

Chính vào lúc anh đang nén giận, quay đầu chuẩn bị đi hỏi đạo diễn.

 

Thì thấy đạo diễn đang nước mắt rưng rưng cảm động nhìn sang Khương Đào: “Chị Khương chị nói rất hay, thời buổi bây giờ những diễn viên có đạo đức nghề nghiệp như chị càng lúc càng ít!”

 

“Coi như vì sự tận tâm này của chị, MV này em sẽ dùng hết toàn bộ sức lực để quay cho tốt!”

 

Khương Đào: “Đạo diễn vất vả rồi, tất cả đều là vì miếng cơm!”

 

Đạo diễn vừa áy náy vừa cảm động: “Đúng vậy, kiếm được miếng cơm chân chính không dễ dàng!”

 

Hai người nhìn nhau, giống như tìm thấy tri kỷ.

 

Tần Ngộ: “???”

 

Hai người đều có bệnh à!!

 

Anh day thái dương đau nhức, lần đầu tiên hối hận vì cái chủ nghĩa hoàn mỹ của bản thân, diễn viên bình thường thì có làm sao? Cho dù động tác không nhanh nhẹn như thế, vẻ ngoài không xinh đẹp như vậy nhưng chí ít, bọn họ sẽ không coi mỗi một câu từ của biên kịch ngu xuẩn thành thật mà tùy ý tỏa ra sát khí!