Cũng không biết cái lý luận nghiền ngẫm kịch bản này của Khương Đào là ai dạy, chắc sẽ không phải tên b**n th** Thẩm Chi Diễn đó chứ.
Tần Ngộ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Lúc trước anh từng hợp tác với Thẩm Chi Diễn, lúc tên này nhập vai đúng thật giống như một tên điên.
Anh ở trong lòng âm thầm mắng Thẩm Chi Diễn hai câu, lại đi tìm Khương Đào, lộ ra biểu cảm thần bí: “Khương Khương, cô có muốn biết bí mật của Thẩm Chi Diễn không?”
Mắt của Khương Đào hơi mở to ra chút.
Tần Ngộ: “Chúng ta làm một giao dịch, lát nữa chỉ cần cô không tỏa ra sát khí, đợi sau khi thuận lợi quay xong cái này, tôi sẽ nói bí mật của Thẩm Chi Diễn ra cho cô.”
Nội tâm của Khương Đào vốn rất kiên định nhưng không hiểu vì sao lại hơi lay động.
Cô cảm thấy bản thân nên kiên quyết từ chối Tần Ngộ, nhưng trong đầu lại có một âm thanh khác, vẫn luôn nói “muốn biết, cực kỳ muốn biết!”
Giọng nói này vừa quen vừa lạ.
Giống như rất lâu về trước, cũng từng xuất hiện ở trong đầu của cô.
Có người bảo rằng muốn nói một bí mật cho cô.
Nhưng sau đó anh ta lại không thấy đâu nữa.
Cô tìm anh ta rất lâu rất lâu.
Mãi cho đến cái ngày bị phong ấn đó, cô vẫn không tìm thấy anh ta, cũng không nghe được bí mật mà anh ta muốn nói.
Khương Đào đột nhiên hơi mất hứng.
Mê Truyện Dịch
“Bỏ đi, tôi không muốn biết.”
Tần Ngộ: “?”
Đạo diễn ở bên kia kêu lên: “Anh Tần, chị Khương, chúng ta tiếp tục quay nhé.”
Tần Ngộ chỉ có thể cam chịu tạm thời buông bỏ.
Hai người dặm lại phấn, lại bắt đầu quay lần nữa.
Dáng vẻ Tần Ngộ tự nhiên ngồi trong rừng trúc, ngón tay v**t v* đàn cổ.
Chính vào lúc này, anh cảm thấy một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ xông thẳng l*n đ*nh đầu.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại.
Một thanh gươm mảnh khảnh lướt qua cổ anh, anh đối diện với đôi mắt lạnh lùng đó của Khương Đào.
“!!!”
“Cut!”
“Anh Tần, lần này anh không trốn, rất tốt!”
“Tuy rằng biểu cảm vẫn hơi cứng nhắc, nhưng không sao, lát nữa chúng ta có thể thêm đoạn quay cận cảnh.”
Khương Đào thu kiếm lại, nhanh nhẹn rời đi.
Trợ lý của Tần Ngộ đợi một lúc, phát hiện Tần Ngộ vẫn còn đang ngây ngốc duy trì tư thế trước đó, nhịn không được đi lên phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Tần, anh Tần, cảnh này quay xong rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Ngộ mạnh mẽ thở ra một hơi: “Sống rồi…”
Vừa nãy cái khoảnh khắc đối mắt với Khương Đào đó, anh chút nữa thì cho rằng mình nhìn thấy thần c.h.ế.t.
Quá đáng sợ!!
Trợ lý thấy anh tuy đã tỉnh táo lại nhưng vẫn không động đậy, chỉ có thể nhắc nhở anh: “Anh Tần, chúng ta đi qua bên cạnh nghỉ ngơi trước đã.”
Tần Ngộ: “Tôi biết rồi.”
“Cậu đỡ tôi một lát, chân tôi bị tê rồi.”
Trợ lý đỡ anh ngồi xuống bên cạnh.
Tần Ngộ lau mồ hôi lạnh trên trán, lại lén nhìn Khương Đào một cái. Phát hiện cô ngồi tựa lên ghế với vẻ mặt không cảm xúc, không biết đang nghĩ cái gì.
Nếu như anh nhớ không nhầm, vừa nãy sau khi bản thân nói đến bí mật của Thẩm Chi Diễn, cô mới đột nhiên trở nên như vậy.
Thế nên, cô và Thẩm Chi Diễn rốt cuộc là có quan hệ gì vậy?
Trong lòng Tần Ngộ như có móng mèo cãi ngứa.
Chỉ là anh còn đang nghi ngại sự đáng sợ của Khương Đào, không dám đi qua hỏi.
Khương Đào ngồi tựa lên ghế, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mất hồn.
Phong ấn vạn năm, rất nhiều ký ức cô đã không còn nhớ rõ.
Nhưng có vài ký ức, lại dường như khắc sâu trong đầu cô, muốn quên cũng không quên được.
Hiện tại cô vẫn còn nhớ, một ngày trước khi Lương Thực Dự Trữ mất tích.
Anh nói với cô, anh phải đi làm một chuyện vô cùng quan trọng, đợi sau khi anh làm xong, sẽ quay lại nói cho cô một bí mật.
Lúc đó cô rất tức giận.
Đã nói là mãi mãi không rời xa cô rồi mà!
Đồ lừa gạt!
Nhưng Lương Thực Dự Trữ chỉ mỉm cười, đưa ngón tay đến trước mặt cô: “Nếu tức giận, cho ngươi c.ắ.n một cái.”
Khương Đào nhào qua, lúc răng chạm vào đầu ngón tay của anh lại dừng lại.
Cô nhìn thấy ý cười trong mắt của Lương Thực Dự Trữ, nhả ngón tay anh ra, dùng biểu cảm hung dữ nhất của bản thân nói: “Lần này ta bỏ qua cho ngươi, nhưng nếu như ngươi chạy trốn, ta sẽ không chỉ c.ắ.n ngón tay của ngươi đâu, ta sẽ thực sự ăn ngươi luôn!!”
Sau đó Lương Thực Dự Trữ lại cười càng vui vẻ hơn, thậm chí còn to gan làm liều véo má của cô: “Được rồi, đến lúc đó ngươi muốn ăn thế nào thì ăn.”
Khương Đào cảm thấy lời anh nói cứ lạ lạ, nhưng vẫn còn chưa hiểu rõ anh đã lấy ra một giọt m.á.u trong tim nhỏ lên trên trán cô.
Máu trong tim của Lương Thực Dự Trữ là thứ thơm nhất trên người anh.
Lúc đầu Khương Đào nghĩ đủ các cách đều không lấy được.
Bởi vì phải cần anh tự nguyện cho.
Nhưng hiện tại khi anh lấy ra, Khương Đào lại không có chút hứng thú nào.
Cô xoa xoa trán, ở đó giống như có một trái tim nhỏ bé ấm áp, động đậy.