Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 233: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



“Sợ?” Bùi Hàn Dữ nhìn dáng người cao to của Tần Ngộ, lại nhìn cơ thể gầy yếu của Khương Đào, biểu hiện ra vẻ mặt nghi ngờ.

 

Tần Ngộ: “!!”

 

Có ý gì! Anh đang nghi ngờ khí phách đàn ông của tôi à?

 

Bùi Hàn Dữ lắc đầu: “MV này không được, phải quay lại.”

 

Tần Ngộ nhảy dựng lên: “Anh có ý gì! Anh nói quay lại thì phải quay lại sao!”

 

Bùi Hàn Dữ ngước mắt, thái độ lạnh nhạt: “Đúng vậy, trong hợp đồng có điều khoản này.”

 

Tần Ngộ: “!!”

 

Anh ta quay đầu nhìn sang Doãn Triều: “Trong hợp đồng có điều kiện này?”

 

Doãn Triều im lặng gật đầu.

 

Tần Ngộ vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Thế sao anh không nhắc trước với tôi?”

 

“Tôi đã nhắc cậu rồi.” Doãn Triều nói: “Là do cậu nói, rất thích phong cách âm nhạc của anh ấy, cho dù như thế nào cũng phải hợp tác với anh ấy!”

 

Anh ta còn đặc biệt nhấn mạnh khi nói ra năm từ “cho dù như thế nào”.

 

Tần Ngộ: “...”

 

Bùi Hàn Dữ không chút nể mặt bổ sung thêm một câu: “Nếu anh vi phạm hợp đồng, không chỉ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng mà cả bài hát “Ám sát” này anh cũng không thể dùng được nữa.”

 

Tần Ngộ: “...!”

 

Bồi thường tiền thì anh không quan tâm nhưng anh rất thích bài hát này, hơn nữa anh cũng mất rất nhiều tâm huyết cho bài hát này rồi, nếu như không thể dùng nó, chắc anh tức ói m.á.u c.h.ế.t.

 

Nhưng là…

 

Anh nhìn sang Khương Đào, mồ hôi lạnh lại bắt đầu chảy ra.

 

Huhuhu, anh thực sự không muốn cùng đóng MV với Khương Đào nữa.

 

Tần Ngộ thử dùng kiến thức chuyên nghiệp để thuyết phục Bùi Hàn Dữ: “Đóng phim không đơn giản như anh nghĩ đâu, bây giờ anh chỉ nhìn thấy đoạn phim thô, sau khi biên tập lại sẽ có cảm giác hoàn toàn không giống.”

 

“Cái kỹ thuật này của phim ảnh gọi là dựng phim anh chắc cũng biết…”

 

Bùi Hàn Dữ nhìn chằm chằm Tần Ngộ.

 

Anh ta không cần mở miệng, Tần Ngộ đã có thể nhìn ra được năm chữ lớn trong mắt anh ta — Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc?

 

Tần Ngộ với giọng điệu vò đã mẻ lại còn sứt: “Giám đốc Bùi, trong lĩnh vực âm nhạc này anh đích thực là chuyên gia, anh nói cái gì tôi đều Ok, nhưng trong lĩnh vực diễn xuất thì tôi không cần một người ngoài ngành chỉ đạo người trong ngành đâu nhỉ?”

 

*Vò đã mẻ lại còn sứt – 破罐破摔, là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 [子 thường đọc nhẹ giọng]: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.)

 

Bùi Hàn Dữ: “Trong lĩnh vực diễn xuất tôi đúng thực là người ngoài ngành, những diễn tốt hay không tốt, tôi vẫn có thể nhìn ra được.”

 

Mê Truyện Dịch

Tần Ngộ tức quá bật cười: “Ý của anh là tôi diễn không tốt.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Được rồi, thế thì anh giỏi thì đi mà làm!”

 

Doãn Triều vội vàng kéo anh lại: “Tần Ngộ, cậu bình tĩnh lại.”

 

Bùi Hàn Dữ nhíu mày: “Tôi không phải diễn viên chuyên nghiệp, yêu cầu này của anh có phần làm khó người khác quá rồi.”

 

Tần Ngộ vô cùng tức giận: “Thế chẳng lẽ yêu cầu của anh không làm khó người khác à?”

 

“Tôi nói luôn ở đây, hoặc là tự anh đi mà diễn hoặc là anh đừng có dài dòng nữa.”

 

Bùi Hàn Dữ suy nghĩ một lúc: “Được thôi, nếu như anh nhất định yêu cầu như vậy.”

 

Tần Ngộ: “???”

 

Cái gì? Anh thực sự dự định đi ra diễn?

 

Bùi Hàn Dữ nói xong, lăn xe lăn đến trước mặt Khương Đào: “Cô Khương, nếu không ngại, có thể mời cô cùng diễn với tôi chứ.”

 

“Được.” Khương Đào không chút do dự đồng ý.

 

Suy cho cùng cũng là ông chủ của Uy Nhuy Hiên, vẫn cần phải nể mặt anh ta.

 

Bùi Hàn Dữ nói xong lại đi tìm người quản lý phim trường muốn lấy kịch bản, sau đó lại lăn xe lăn đến trước phông xanh.

 

Tần Ngộ không ngờ anh ta thực sự đi lên diễn, anh lập tức sững sờ.

 

Ngay sau đó anh lại cười lạnh ở trong lòng.

 

Thật sự cho rằng đóng phim dễ dàng như vậy à?

 

Ai cũng có thể bước chân vào trong ngành này à.

 

Kịch bản không dài, Bùi Hàn Dữ nhanh chóng xem xong.

 

Sau đó anh để kịch bản lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, thoải mái xắn tay áo lên, bắt đầu gảy đàn cổ trên bàn.

 

Chiếc đàn cổ này chỉ là lấy ra làm đạo cụ.

 

Tần Ngộ cũng học mấy cách gảy đàn, nhưng chỉ là để lúc đ.á.n.h đàn anh không lộ ra quá rõ vẻ nghiệp dư mà thôi.

 

Suy cho cùng MV này cho dù có tiếng động thì đến giai đoạn hậu kỳ cũng sẽ không dùng.

 

Nhưng mà anh không ngờ được rằng, Bùi Hàn Dữ thực sự biết đ.á.n.h đàn!

 

Ngón tay của anh ta nhẹ nhàng gảy đàn, sau khi thử âm đàn, ngón tay chạm nhẹ nhàng lướt, chiếc đàn lại có thể thực sự phát ra tiếng đàn nhàn nhã.

 

Tần Ngộ: “!!!”

 

Bùi Hàn Dữ gảy một đoạn ngắn sau đó thì dừng lại, hai tay đặt trên dây đàn, tư thế tự nhiên trôi chảy, cho dù đang mặc đồ hiện đại cũng vẫn mang đậm nét cổ xưa, quân tử khiêm tốn.

 

Phim trường thậm chí vang lên mấy tiếng vỗ tay.

 

Bùi Hàn Dữ không hề có vẻ mặt đắc ý, chỉ lạnh nhạt nhìn Tần Ngộ: “Tôi xong rồi, có thể bắt đầu.”