Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 234: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Tần Ngộ.

 

Anh thế mà lại có cảm giác bản thân có khả năng sẽ thua.

 

Diễn viên nói cho cùng là phải diễn nhiều kiểu nhân vật khác nhau, dùng năng lực lĩnh hội và biểu cảm của bản thân để lột tả nhân vật, đơn giản mà nói chính là biểu cảm gương mặt.

 

Có lúc, sự phù hợp còn quan trọng hơn kỹ thuật diễn rất nhiều.

 

Cũng chính vì điều này, những diễn viên lâu năm cũng sẽ gặp thất bại khi nhận vai diễn không phù hợp với mình.

 

Mà mấy diễn viên trẻ chưa có kỹ thuật diễn, ngược lại sẽ không nhập vai sâu.

 

Có vai diễn dường như sinh ra là dành cho một số người.

 

Ví dụ như Khương Đào.

 

Ví dụ như Bùi Hàn Dữ.

 

Tần Ngộ buồn bực, nhưng cũng không biết làm sao.

 

May mà anh vẫn còn vũ khí bí mật.

 

Anh âm thầm đi đến bên cạnh Khương Đào: “Khương Khương, tôi và cô thương lượng với nhau một chuyện.”

 

Khương Đào: “Hả?”

 

Tần Ngộ nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: “Lúc nữa cô không cần phải khách sáo, dùng hết sát khí lạnh thấu xương mạnh nhất của cô ra, khiến cho tên Bùi Hàn Dữ đó đẹp mặt!”

 

“Đợi khi quay xong, tôi sẽ mời cô đi ăn bữa lớn!!”

 

Cho dù Tần Ngộ không nói, Khương Đào cũng sẽ dùng hết sức mình để diễn.

 

Trải qua rèn luyện mấy bộ phim, cô cũng dần có hứng thú với ngành này, vốn cảm xúc cũng không chỉ là dùng để ăn, biểu hiện ra cũng rất thú vị.

 

Đương nhiên, có thêm bữa ăn lớn, ý chí chiến đấu của cô càng tràn đầy hơn.

 

Mê Truyện Dịch

Tần Ngộ hài lòng nhìn bóng lưng của cô.

 

Chỉ cần cái người bị g.i.ế.c đó không phải là mình.

 

Bóng lưng này của Khương Đào dù nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp, lúc đầu lựa chọn cô đóng vai này, mắt nhìn người của mình đúng thật là tuyệt.

 

Khương Đào đứng ở trước mặt Bùi Hàn Dữ.

 

Vốn vai quân tử của Tần Ngộ cũng là ngồi đ.á.n.h đàn, bây giờ Bùi Hàn Dữ ngồi trên xe lăn, ngược lại cũng không khác mấy.

 

Cô không quan tâm đối phương mặc đồ hiện đại hay cổ đại, giống như lúc trước Thẩm Chi Diễn nói với cô vậy, coi người trước mặt, tưởng tượng ra dáng vẻ mà cô muốn, thêm cảm xúc vào nữa là được.

 

Thế là, cho dù là Tần Ngộ hay là Bùi Hàn Dữ, ở trước mặt cô, đều là những bó hẹ đang chờ bị chém.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Ngộ không biết thực ra bản thân chỉ là bó hẹ, anh đẩy đạo diễn ra, không kìm chế được sự vui vẻ bắt đầu chỉ đạo: “Chúng ta thử cái cảnh quân tử bị ám sát đó, các bộ phận chuẩn bị.”

 

“3, 2, 1, action!”

 

Xung quanh yên tĩnh lại.

 

Bùi Hàn Dữ lạnh nhạt v**t v* phím đàn, anh tự tạo một thế giới của riêng mình, dường như tất cả mọi thứ trên thế gian đều không ảnh hưởng đến anh.

 

Khương Đào cầm kiếm đứng từ xa nhìn anh ta.

 

Thần thái này của anh ta lại khiến cho cô nhớ đến Lương Thực Dự Trữ, có những lúc anh ấy cũng giống như vậy, sẽ ở một bên tự mình suy nghĩ cái gì đó, lúc đó trên người anh sẽ hình thành một loại không khí đặc biệt, không một ai có thể đi vào trong đó.

 

Dường như bọn họ hoàn toàn không ở cùng một thế giới.

 

Khương Đào vẫn luôn rất ghét anh như vậy, chỉ cần nhìn thấy chắc chắn sẽ đi quấy rối, hỏi anh đang nghĩ cái gì đó.

 

Lúc đó anh sẽ xoa đầu cô, dỗ dành nói: “Không có gì” sau đó sẽ lấy ra đủ các loại đồ ăn ngon, di chuyển lực chú ý của cô.

 

Tần Ngộ thấy Khương Đào thế mà lại ở bên cạnh ngây ngốc, thì nôn nóng.

 

Khương Đào hung ác đó, chẳng lẽ tuột dây xích vào lúc này à!

 

Còn chưa đợi anh nghĩ cách nhắc nhở Khương Đào.

 

Cô lại quay lại trạng thái lúc bình thường, hơn nữa ánh mắt so với lúc trước còn hung ác hơn.

 

Tần Ngộ: “!!!”

 

Tôi sai rồi, chị Khương đã rất dịu dàng đối với tôi rồi.

 

Anh đột nhiên lại hơi lo lắng cho Bùi Hàn Dữ.

 

Không biết có phải bởi vì anh nhất thời tức giận, mà làm cho giám đốc âm nhạc Bùi Hàn Dữ bị c.h.é.m c.h.ế.t không.

 

Khương Đào lưu loát vung thanh kiếm dài lên, mũi kiếm trực tiếp chạm vào cổ của Bùi Hàn Dữ.

 

Nhưng mà sát khí ở trên người cô chỉ khiến cho tiếng đàn của Bùi Hàn Dữ dừng một lát, rồi lại nhanh chóng hồi phục lại như thường.

 

Anh ta thậm chí còn ngước mắt lên, đối mắt với Khương Đào, một lúc lâu, mới lộ ra nụ cười lạnh nhạt gần như là không nhìn ra.

 

Tần Ngộ: “!!!”

 

Đợi đến khi đạo diễn hô cắt, Khương Đào mới thu kiếm lại, Bùi Hàn Dữ lại lần nữa thu lại biểu cảm.

 

Tần Ngộ vội vàng đi nhìn máy quay phim, tuy nói biểu cảm của Bùi Hàn Dữ không tự nhiên như diễn viên chuyên nghiệp, quần áo không ăn nhập mấy nhưng khí chất trên người anh ta lại hoàn toàn phù hợp với nhân vật quân tử này.

 

Đặc biệt là lúc Khương Đào rút kiếm đ.â.m đến đó, nếu đổi thành bản thân Tần Ngộ thì cho dù có thể cố gắng nhẫn nhịn không trốn nhưng sự sợ hãi trong mắt và sự cứng ngắc của cơ thể lại không có cách nào che giấu được, càng đừng nói giống như anh ta thản nhiên đ.á.n.h đàn.

 

Anh vốn định giáo huấn Bùi Hàn Dữ, không ngờ rằng đến cuối cùng lại là bản thân tự bị vả mặt.