Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 236: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Chùm ánh sáng chiếu vào sau lưng cô giống như là cực quang chói lọi.

 

Ngắn ngủi nhưng lại đẹp lóa mắt như vậy.

 

Mãi cho đến bây giờ, Thẩm Chi Diễn vẫn luôn không nhìn thấy rõ mặt của thiếu nữ, dường như có cái gì đó cố tình làm mờ đi vậy.

 

Trên khuôn mặt trắng như ngọc của thiếu nữ, đôi mắt hạnh cong cong, khuôn mặt vừa tinh xảo vừa xinh đẹp, lại còn treo một nụ cười vô lo vô nghĩ.

 

Người đó thế mà lại là Khương Đào!

 

Thẩm Chi Diễn sững sờ tỉnh táo lại.

 

Vừa sờ lên trán mới phát hiện trên đầu mình đầy mồ hôi.

 

Anh nằm trên giường, mu bàn tay che lên trên mắt.

 

Mãi lâu sau anh mới lấy điện thoại ra gọi cho Đỗ Sùng.

 

Đỗ Sùng: “Anh, sao vậy?”

 

Thẩm Chi Diễn khẽ thở dài: “Quay xong bộ phim này, giúp tôi hẹn lại bác sĩ tâm lý lần nữa.”

 

Đỗ Sùng ở bên kia kinh ngạc nói: “Bác sĩ tâm lý? Anh bị sao à?! Là do chứng bệnh chán ăn lại tái phát à?”

 

“Không phải.”

 

Đỗ Sùng thở nhẹ một hơi.

 

Thẩm Chi Diễn: “Là ảo giác.”

 

Đỗ Sùng tý nữa thì không nói ra lời.

 

“Ảo giác?!”

 

Xong rồi, xong rồi.

 

Cái này nghiêm trọng rồi.

 

-

 

Ngày hôm sau Khương Đào đúng hẹn đi đến văn phòng làm việc Lãnh Đảo.

 

Vừa đi vào cô đã phát hiện có gì đó không đúng, lần trước đến, rõ ràng văn phòng làm việc chỉ có nước lọc, lần này trên bàn lại để không ít đồ ăn vặt, bánh ngọt từ một cửa hàng rất khó xếp hàng ở Giang Thành.

 

Khương Đào vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, nhanh chóng ăn hết bánh ngọt xong mới đến phòng thu âm.

 

Bùi Hàn Dữ đã ở chỗ này đợi cô.

 

Chỉ là nhìn sắc mặt của Bùi Hàn Dữ không được tốt cho lắm, dưới mắt có quầng thâm nhạt.

 

Vừa thấy Khương Đào đi vào, anh ta hơi gật đầu chào hỏi với cô.

 

Hôm nay Khương Đào đến đây chủ yếu là nghe bài hát đệm bước đầu chỉnh sửa, thuận tiện chỗ đoạn giữa có hai đoạn còn chưa thu âm được tốt, muốn thu âm lại lần nữa.

 

Khương Đào đeo tai nghe.

 

Bên trong truyền đến tiếng ca du dương, nghe thấy câu đầu tiên, cô đã kinh ngạc.

 

Cái này thực sự là cô hát à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giọng hát vừa ngọt ngào vừa hàm chứa cảm xúc kết hợp cùng âm nhạc, bổ trợ cho nhau càng tăng thêm sức mạnh.

 

Quan trọng là còn vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không nghe ra được là do chỉnh sửa âm thanh mà ra.

 

Nếu không phải là Khương Đào đã từng nghe bản mà tự mình hát, rõ ràng không được tốt như này, thì có lẽ cô còn cho rằng bản thân hát vô cùng hay.

 

Chẳng trách nói Bùi Hàn Dữ là đại thần trong nghành, cái này cũng quá là lợi hại rồi.

 

Biểu cảm của người phụ trách thu âm bên này vô cùng phức tạp.

 

Khương Đào chỉ có thể nghe ra là hay, nhưng anh ta lại biết, để làm được đến mức này thì phải bao hàm cả không ít kỹ thuật và tâm huyết.

 

Càng quan trọng là, hòa âm phối khí chỉnh nhạc của bài hát, toàn bộ là do một mình Bùi Hàn Dữ hoàn thành.

 

Có thể nói là, chi phí sản xuất âm nhạc bài hát này còn cao hơn tất cả phần âm nhạc của bộ phim này.

 

Đến cả đỉnh lưu như Tần Ngộ cũng không có loại đãi ngộ này đâu.

 

Nhưng Bùi Hàn Dữ lại không có kể công, vẫn như bình thường bổ sung thu âm cho Khương Đào xong lại mời cô đi ăn.

 

Biểu hiện trên đường của anh ta khiến cho Khương Đào vô cùng hài lòng.

 

Nếu như lúc Tần Ngộ mời khách cũng có thể tự giác giống như anh ta thì tốt biết mấy.

 

Mê Truyện Dịch

Tục ngữ có câu, bắt người tay ngắn, c.ắ.n người miệng mềm*.

 

Bắt người tay ngắn, c.ắ.n người miệng mềm: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

 

Đặc biệt so sánh với Tần Ngộ, cái kiểu mời khách không nói nhiều này của Bùi Hàn Dữ rõ ràng càng thêm hiếm có.

 

Thế là, Khương Đào nghĩ một lát, sau đó cô vẫn nhịn sự không thích của mình xuống, giúp anh ta ăn một ít vận đen.

 

Hu hu ~

 

Khó ăn quá.

 

Khương Đào tủi thân nuốt xuống.

 

Cơ thể của Bùi Hàn Dữ hơi rung động một chút, dường như cảm giác được gì đó.

 

Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy Khương Đào lại đang lộ ra biểu cảm khó chịu đó.

 

Lần này anh ta đã không giống như hôm lần đầu gặp mặt nữa, cảm thấy Khương Đào đang chán ghét mình.

 

Tối hôm qua anh ta cả đêm không ngủ, gần như là xem hết một lượt tư liệu liên quan đến Khương Đào, nhớ lại sự việc xảy ra trên người mình, cũng tự đoán ra được gì đó.

 

Anh ta ngừng lại chút, đối mặt với vẻ mặt khó hiểu của Khương Đào, anh ta thấp giọng nói: “Nếu như ăn không ngon thì không cần ăn.”

 

Khương Đào kinh ngạc nhìn anh ta.

 

Khóe miệng Bùi Hàn Dữ hơi nhếch lên một chút, nhưng lại nhanh chóng hạ xuống: “Tôi đoán được, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết.”

 

“Tôi chỉ là… Muốn có một người bạn có thể hiểu tôi, nhưng không bị liên lụy bởi tôi.”

 

Ở trước mặt Khương Đào, anh cuối cùng cũng để lộ ra vẻ cô độc ẩn giấu tận sâu bên trong.

 

Nhìn thấy anh ta như vậy, Khương Đào lại không tự chủ nhớ lại mình trước kia.