Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 235: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Đợi đến khi Khương Đào quay lại, anh vội vàng thấp giọng hỏi: “Khương Khương, vừa nãy cô không dọa anh ta à?”

 

Khương Đào: “Dọa rồi.”

 

Tần Ngộ: “Nhưng mà…”

 

Khương Đào nhớ đến bữa cơm tối đó của anh, nên đã tốt bụng giải thích nhiều hơn một câu: “Anh ta đã trải qua nhiều lần sống c.h.ế.t, không sợ cũng rất bình thường.”

 

Bùi Hàn Dữ vừa hay đi đến bên cạnh bọn họ, sau khi nghe thấy Khương Đào nói vậy, trái tim của anh dường như ngừng đập trong một khoảnh khắc, m.á.u huyết cũng đang chảy ngược.

 

Ngoại trừ ba mẹ và bác sĩ riêng của anh ta, gần như không có ai biết anh ta nhiều lần lắc lư giữa sự sống và cái c.h.ế.t, anh ta phải tranh đấu mới có thể sống qua được.

 

Anh ta gặp cô, sự bình yên của ngày hôm đó.

 

Hóa ra không phải là sự trùng hợp?

 

Mà Tần Ngộ lại kinh ngạc nhìn Khương Đào: “Cô… Sao cô biết được? Hai người đã phát triển đến bước này rồi sao?”

 

Khương Đào khó hiểu nhìn anh, sau đó lại bình tĩnh bổ sung một câu: “Đằng nào thì cái này cũng không phải là vấn đề của tôi, bữa cơm tối nay anh đừng dùng cái lý do này mà lừa gạt tôi!”

 

Cô ước lượng cây kiếm trong tay, ý tứ đe dọa mạnh mẽ.

 

Tần Ngộ lại im lặng rụt cổ lại.

Mê Truyện Dịch

 

Càng t.h.ả.m hơn là, anh không chỉ phải trả một bữa cơm này, mà anh còn không thoát khỏi vận mệnh phải quay lại.

 

Tần Ngộ buồn khổ vò đầu: “Phải làm sao!”

 

Quản lý Doãn Triều của anh đã đi qua, lấy ra bức ảnh chụp chính diện của Khương Đào mà anh ta đã chuẩn bị từ trước: “Cậu sợ hãi chủ yếu là do chưa thích nghi, bắt đầu từ tối hôm nay, tôi sẽ chiếu hình này lên màn hình, cậu tập luyện với hình chiếu này, có kháng thể thì sẽ không sợ nữa.”

 

Tần Ngộ kinh sợ nhìn anh ấy.

 

Anh là ma quỷ à?!

 

Doãn Triều: “Tôi đã xem qua rồi, công việc gần đây của cậu không nhiều, có rất nhiều thời gian để luyện tập!”

 

Tần Ngộ mạnh mẽ đứng dậy: “Anh nói công việc của tôi không nhiều! Hôm qua không phải anh nói có mấy lịch trình tìm tôi à? À đúng rồi, lúc trước không phải còn có show, dạo gần đây tôi rất thích quay show giải trí…”

 

Từ khi Tần Ngộ ra mắt đến giờ còn chưa bao giờ tích cực làm việc như vậy.

 

Doãn Triều vui vẻ cười yên tâm.

 

Anh ấy cũng coi như đã tìm được biện pháp áp chế con ngựa hoang này.

 

Cảm ơn Đồng Đồng! Cảm ơn Khương Đào!!

 

-

 

Tần Ngộ mời Khương Đào ăn cơm xong thì sức cùng lực kiệt quay trở về khách sạn, nhưng vẫn còn cố gắng gọi WeChat cho Thẩm Chi Diễn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Chi Diễn: “Có chuyện gì?”

 

Tần Ngộ cười trên nỗi đau khổ của người khác nói: “Nếu như cậu tiếp tục không quan tâm nữa, bé Thao Thiết của cậu sẽ bị người khác cướp đi mất đó ~”

 

“Bệnh thần kinh.”

 

Thẩm Chi Diễn cắt đứt cuộc gọi.

 

Nhưng Tần Ngộ không chút luống cuống, đứng dậy đi rót cốc nước.

 

Quả nhiên, năm phút sau, Thẩm Chi Diễn lại lần nữa gọi điện thoại qua.

 

“Chuyện gì, nói.”

 

Tần Ngộ không hề kinh ngạc.

 

Anh và Thẩm Chi Diễn là bạn “đểu” với nhau nhiều năm, Thẩm Chi Diễn hiểu rõ anh, anh cũng không phải không hiểu rõ Thẩm Chi Diễn.

 

Anh vểnh chân ngồi trên sofa: “Không phải tôi mời Khương Khương đi đóng MV sao? Thật không may, giám đốc âm nhạc của tôi và cô ấy lại là người quen, hơn nữa hai người họ còn có mối quan hệ không bình thường.”

 

Anh nói hết mọi chuyện bản thân nhìn thấy ở phim trường hôm nay cho Thẩm Chi Diễn.

 

Thẩm Chi Diễn cũng bó tay: “Chỉ như vậy thôi?”

 

“Cậu không tin à.” Tần Ngộ lại gửi đoạn video Khương Đào và Bùi Hàn Dữ diễn lúc trước cho anh.

 

“Anh em đã làm đến mức này cũng đã là hết lòng hết sức rồi, nếu sau này cậu có thất tình, đừng có mà đến tìm tôi uống rượu, tôi sẽ chỉ lớn tiếng cười mỉa mai cậu thôi!”

 

Thẩm Chi Diễn day thái dương, mở video trong điện thoại ra.

 

Vẻ mặt lạnh lùng của Khương Đào trong video, nhưng trong ánh mắt lại lấp lóe cảm xúc phức tạp.

 

Giống như hoài niệm, lại mang theo chút oán hận.

 

Thẩm Chi Diễn sững sờ.

 

Cái đoạn ký ức vừa quen thuộc vừa hỗn loạn đó lại xuất hiện rồi.

 

Vẫn là thiếu nữ áo đỏ đó, cô đang đi đến trước mặt anh, tức giận nói: “Ngươi nhanh lên chút, đi muộn sẽ lại không thấy nữa.”

 

Anh nghe thấy bản thân cam chịu nói: “Mỗi lần cách nhau sáu mươi năm, cho dù lần này không nhìn thấy thì sáu mươi năm sau lại đi nhìn cũng được.”

 

“Thế sao được?” Thiếu nữ lý lẽ hùng hùng hồn: “Cho dù là mỗi sáu mươi năm đều có thể nhìn thấy, nhưng sáu mươi năm này nhìn thấy và sáu mươi năm sau nhìn thấy cũng sẽ có sự khác biệt. Cứ ví dụ như vịt quay tối qua ta ăn và vịt quay hôm nay ta ăn tuy rằng đều là vịt quay nhưng mùi vị cũng sẽ có sự khác biệt nhỏ.”

 

Anh hít một hơi: “Tranh cãi với ngươi về mấy thứ này ta luôn luôn không thắng được.”

 

Giọng nói của thiếu nữ đắc ý vui vẻ: “Đó là bởi vì ta nói đúng.”

 

“Ai ya, ngươi thực sự quá chậm rồi!” Cô dường như không thể nhịn nổi nữa, quay đầu đi kéo người.