Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 248: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Huống hồ chỉ cần vụ này thành công, còn có một khoản tiền lớn.

 

Đương nhiên Tào Thiên Trạch động tâm.

 

Vốn dĩ cậu ta muốn nhân thời gian luyện tập, mà đi tìm Khương Đào, vậy sau này tạo nên scandal cũng sẽ tự nhiên hơn.

 

Ai ngờ rằng mỗi ngày Khương Đào đều ở trong phòng luyện tập đen thui kia, không cho cậu ta một cơ hội nhỏ nhoi nào.

 

Mà, bởi vì một tuần này tư tưởng cậu ta không tập trung vào luyện tập, dẫn đến diễn xuất của cậu ta trên sân khấu vô cùng kém.

 

Vốn dĩ cho rằng nhóm Phương Hoằng Huy bọn họ sẽ không bị loại, không ngờ rằng đám Yến Minh lại phát huy bất ngờ như vậy, tới lúc tính điểm cuối cùng, ngược lại nhóm cậu ta xếp chót.

 

Phương Hoằng Huy không chút do dự nào loại cậu ta.

 

Tào Thiên Trạch vô cùng hoảng loạn.

 

“Nhật ký trưởng thành của diễn viên” là cơ hội tốt nhất của cậu ta, sau khi bị loại, cậu ta phải quay về công ty chạy vặt cho đoàn làm phim, trải qua những ngày tháng khô khan.

 

Cậu ta không nguyện ý chút nào.

 

Vậy nên cậu ta buộc phải tóm chắc lấy Khương Đào.

 

******

 

Ghi hình xong, mọi người đi ăn một bữa liên hoan.

 

Tào Thiên Trạch vẫn luôn âm thầm theo dõi động tĩnh phía Khương Đào, đợi bên cạnh cô không có người, liền vội vàng chạy qua, giả bộ khó xử nói: “Cô giáo Khương, em là fan của cô, có thể kết bạn WeChat với em không?”

 

“Không thể.” Khương Đào vừa ăn xiên que, vừa không chút lưu tình mà cự tuyệt cậu ta, “Fan và thần tượng phải bảo trì khoảng cách, cậu không biết sao?”

 

Tào Thiên Trạch: “…”

 

Cậu ta nhớ tới chỉ dạy của “đàn chị”, c.ắ.n răng nói: “Thực ra, em muốn mời cô một bữa cơm, cô thấy…”

 

Lúc này Khương Đào mới dừng đũa, nhìn cậu ta một cái.

 

Tào Thiên Trạch dùng kỹ thuật diễn bản thân cho là giỏi nhất, tràn đầy “sùng bái” nhìn cô.

 

Khương Đào lại chỉ nhíu nhíu mày, lộ ra chút ý tứ không rõ ràng mà cười nhẹ: “Mời tôi ăn cơm sao, cũng được á.”

 

Tào Thiên Trạch mừng không thôi: “Vậy…”

 

“Nhưng tôi muốn ăn Phật nhảy tường* cơ!”

 

* Phật nhảy tường (tiếng Trung: 佛跳墙; bính âm: fó tiào qiáng, Hán-Việt: Phật khiêu tường), là một loại súp trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên (聚春园) ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương. Kể từ khi món ăn được tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644-1912), nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấp và đặc biệt là cách thức chế biến. Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư trường chay ở chùa cũng phải nhảy qua tường tìm đến để ngã mặn vì nó. Món súp Phật nhảy tường chứa nhiều protein và calci.

 

Tào Thiên Trạch: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khương Đào vô cùng vui vẻ nói: “Không sao đâu, mời không nổi thì thôi vậy.”

 

Tào Thiên Trạch c.ắ.n răng: “Được chứ. Em đi tìm chỗ.”

 

Cậu ta nói xong, cầm điện thoại qua một bên, nhắn tin cho “đàn chị”.

 

Tô Anh Tuyết vẫn luôn sốt ruột đợi tin tức của cậu ta, thế mà khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn, thiếu chút nữa thì méo mó cả mặt.

 

Vừa mắng c.h.ử.i vừa chuyển tiền cho Tào Thiên Trạch.

 

Tào Thiên Trạch nhận được tiền, liền tới trước mặt Khương Đào: “Cô giáo Khương, em đã tìm được nhà hàng rồi.”

 

Khương Đào chớp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, như tóm được con mồi yêu thích.

 

Liên hoan xong, Tang Linh và mấy người Yến Minh còn phải chuẩn bị cho tập sau, nên về trước.

 

Tang Linh đề nghị đưa Khương Đào về khách sạn trước.

 

Khương Đào lắc đầu: “Không cần đâu, chị Tang, tối nay em còn một bữa ăn nữa cơ!”

 

Tang Linh biết lượng ăn của Khương Đào, cũng thôi ý định đưa cô về.

 

Nhưng vẫn có chút quan tâm nói: “Đã tối như vậy rồi, một cô gái như em đi một mình không an toàn, cho dù em không cần người đi cùng, ít nhất cũng nên cài đặt một người liên lạc khẩn cấp, lỡ đâu…Bậy bậy bậy, ý chị là, có một người để tin tưởng, cũng sẽ yên tâm hơn.”

 

Khương Đào ngớ ra.

 

Lúc Tang Linh nói, đầu cô xẹt qua tên một người, vậy mà lại là Thẩm Chi Diễn.

 

Cô mím môi: “Dạ, em biết rồi.”

 

Mê Truyện Dịch

Sau khi đám người Tang Linh rời đi, Khương Đào lấy điện thoại ra, nhìn dòng chữ “Thẩm Chi Diễn- không ăn được” trong danh bạ, ngón tay do dự dừng trên nút “thêm người liên lạc khẩn cấp”, cuối cùng cũng không ấn.

 

Lúc này, Tào Thiên Trạch lái xe tới: “Cô giáo Khương, chúng ta đi thôi.”

 

Khương Đào giật mình, tùy tiện nhét điện thoại vào trong túi.

 

Hai người đi tới nhà hàng.

 

Mặc dù là rạng sáng, nhưng trong nhà hàng có không ít người.

 

Vì muốn đ.á.n.h tan cảnh giác của Khương Đào, Tào Thiên Trạch cố ý chọn phòng bao.

 

Sau khi hai người đi vào, Khương Đào hào phóng gọi món, dọa Tào Thiên Trạch hoảng sợ.

 

Cậu ta chỉ có thể mặc niệm, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nhịn xuống, làm bộ hào phóng nói: “Cô Khương, cô cứ tùy ý gọi món đi.”