Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 249: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Có câu này của cậu ta, Khương Đào càng không khách khí.

 

Giữa các chỗ ngồi, Tào Thiên Trạch vẫn luôn mang theo ý ái muội, nhưng trong mắt Khương Đào chỉ có đồ ăn, cậu ta có õng ẹo tạo dáng, cũng chỉ diễn cho người mù xem.

 

Tới lúc này, Tào Thiên Trạch cũng hiểu ra.

 

Căn bản Khương Đào không hề để ý cậu ta, rõ ràng là đang cố tình đùa giỡn cậu ta.

 

Trong lòng cậu ta căm tức vô cùng, nhân lúc đưa nước cho Khương Đào, vụng trộm móc ra một túi t.h.u.ố.c hòa vào nước.

 

Sau đó với vẻ mặt tràn đầy tươi cười mà đưa nước qua.

 

“Cô giáo Khương, cô uống chút nước trước đi.”

 

Môi Khương Đào vừa chạm tới viền ly, liền biết trong này có bỏ thêm gì đó.

 

Trên thế giới này có thứ gì có thể qua được đầu lưỡi của Thao Thiết?

 

Tào Thiên Trạch căng thẳng nhìn Khương Đào uống nước: “Cô giáo Khương, cô sao thế?”

 

Trong lòng Khương Đào thở dài.

 

Vốn dĩ cô chỉ muốn xem thằng nhóc tâm tư bất chính này diễn kịch, vậy nên định lừa một bữa cơm là xong, nhưng thế mà cậu ta dám dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này, vậy thì đừng trách cô không khách khí.

 

Trên mặt cô không đổi biểu cảm mà uống hết nửa ly nước, khóe mắt liếc nhìn Tào Thiên Trạch lộ ra dáng vẻ thả lỏng, cũng nhịn không được mà lộ ra chút cười khỉnh.

 

Bỏ ly nước xuống, cô nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”

 

Tào Thiên Trạch thấy cô đã uống thuốc, không lo lắng nữa.

 

Khương Đào ra khỏi phòng bao, đợi một lúc liền báo cảnh sát.

 

Mặc dù Tào Thiên Trạch chỉ là một con gà còm, một mình cô có thể đ.á.n.h mười người như thế, nhưng đ.á.n.h nhau cũng sẽ không có đồ ăn rơi xuống, vậy hà tất phải lãng phí sức lực.

 

Loại chuyện như thế này, giao cho người có chuyên môn thì hợp lý hơn.

 

Báo cảnh sát xong, cô vui vẻ tắt điện thoại.

 

Mà không hề chú ý đến, điện thoại của cô vừa gửi đi một tin nhắn.

 

Tào Thiên Trạch ở trong phòng bao đợi Khương Đào một lúc lâu, cậu ta nghĩ rằng do t.h.u.ố.c có tác dụng, mặt đầy vui sướng tính đi tìm Khương Đào.

 

Ai ngờ, cậu ta vừa mở cửa phòng bao, liền chào đón ba người cảnh sát.

 

“Mời theo chúng tôi một chuyến.”

 

Nụ cười trên mặt Tào Thiên Trạch đông cứng lại.

 

Sau khi cảnh sát mang Tào Thiên Trạch đi, còn lấy ly nước ở trên bàn đem đi làm vật chứng.

 

Khương Đào cật lực chứng minh bản thân không hề trúng thuốc, mới có thể từ chối ý muốn đưa cô đi bệnh viện của cảnh sát.

 

Dạo gần đây Đồng Đồng rất bận rộn, cô cũng không muốn tăng thêm phiền phức cho cô ấy, tránh cho tới lúc đó cô ấy không cho cô đồ ăn vặt.

 

Sau khi xe cảnh sát rời đi.

 

Khương Đào mới đội nón đeo khẩu trang lên, lén lút đi từ cửa sau ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô mở avatar trên Wechat ra.

 

Tối nay đã ăn no say Phật nhảy tường rồi, vậy đổi cái avatar khác.

 

Sau này nên ăn gì đây ta?

 

Khương Đào nhéo mày, không biết làm sao, vậy mà lại nghĩ tới Thẩm Chi Diễn.

 

Đồng thời, cơ thể còn có chút nóng.

 

Khương Đào cởi nút trên cổ áo ra.

 

Đương nhiên chút t.h.u.ố.c kia không thể tạo cho cô bất cứ ảnh hưởng gì.

 

Nếu mà nói có thể tạo ảnh hưởng, chỉ có thể là…

 

Cô nhăn mày, nhìn thân ảnh ở đằng trước: “Thẩm Chi Diễn?”

 

Thẩm Chi Diễn thở hổn hển.

 

Trên đầu toàn là mồ hôi, tóc cũng bị gió thổi tán loạn, hoàn toàn không còn khí chất ưu nhã thường ngày.

 

Khương Đào chớp mắt, xác nhận đây không phải ảo giác, mà thật sự là anh, mới đi qua: “Sao anh lại ở đây?”

 

Thẩm chi Diễn đưa điện thoại ra, bên trên có một tin nhắn.

 

Hiển thị là Khương Đào gửi cho anh, không những có hình ảnh lúc đó của cô và định vị, trong nội dung tin nhắn còn hiển thị cô đang gặp nguy hiểm.

 

Khương Đào mở điện thoại lên, quả nhiên là đã gửi tin nhắn, là tin nhắn tự động gửi cho người liên lạc khẩn cấp.

 

Có lẽ là vừa rồi lúc Tào Thiên Trạch gọi cô, không cẩn thận ấn phải.

 

Lý trí Thẩm Chi Diễn biết, Khương Đào thực ra rất lợi hại, căn bản không cần anh lo lắng.

 

Nhưng khi khoảnh khắc đầu tiên vừa nhìn thấy tin nhắn liền xông ra ngoài, lái xe với tốc độ nhanh nhất tới chỗ định vị.

 

Hiện tại nhìn thấy Khương Đào không có chuyện gì đứng ở đó.

 

Quần áo đầu tóc đều chỉnh tề.

 

Mới thở ra một hơi.

 

Anh điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, hồi phục lại khí chất thường ngày: “Không có gì là tốt rồi, anh đưa em về trước.”

 

Khương Đào không dễ dàng bị lừa đi như vậy: “Không phải anh đang quay phim sao? Sao lại ở đây?”

 

Thẩm Chi Diễn ngẩn ra, sau đó điềm tĩnh đáp: “Anh có chuyện ở bên này, qua đây xử lý một chút.”

 

Khương Đào nghi ngờ nhìn anh, nhưng anh che giấu quá giỏi, cô cũng không nhìn ra là anh có đang nói dối hay không.

 

Thẩm Chi Diễn cởi áo khoác ngoài, khoác lên cho cô: “Đi thôi.”

 

Khương Đào đi theo sau anh, tay vô ý sờ tới một cái túi, lại sờ tới một tấm vé trường quay “Nhật ký trưởng thành của diễn viên”.

Mê Truyện Dịch

 

Thẩm Chi Diễn: “…”

 

Trên mặt anh lộ ra chút bối rối, nhưng nhanh chóng khôi phục như bình thường nói: “Đúng lúc tối nay có thời gian rảnh, nên đi xem.”