[Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ tới, tôi xem một buổi đấu giá thôi cũng có thể thèm ăn đến như vậy hu hu hu hu]
Đợi đến khi tất cả mọi người đã dừng đũa ăn xong.
Người bán đấu giá mới tuyên bố tiếp tục đấu giá.
Vốn dĩ những người còn chút hoài nghi lo lắng, đã bị món ăn vừa rồi hoàn toàn thuyết phục nụ vị giác*, nhưng mà căn bản một miếng ăn vẫn chưa đủ.
* cơ quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị.
Hơn nữa nói tới địa vị của bọn họ, mỹ vị trên thế gian này gần như đều đã thử qua rồi, vậy mà vẫn còn có mùi vị mà trước giờ bọn họ chưa từng nếm thử.
Chỉ dựa vào điểm này, cuốn sách nấu ăn đó đã vô cùng quý giá!
Người bán đấu giá: “Giá khởi điểm của “Hoàng Lương Thực Phổ” là 10 vạn.”
“20 vạn!”
“25 vạn!”
“30 vạn!”
Mê Truyện Dịch
“50 vạn!”
…
Giá cả một đường tăng vọt.
Vốn dĩ Tần Ngộ còn cảm thấy bản thân có thể mua cuốn sách này, thay cho một bữa cơm, hiện tại im lặng hoàn toàn.
Bữa cơm này không khỏi có hơi đắt rồi!!
Nhưng mà niềm vui duy nhất của anh chính là, anh không đồng ý đ.á.n.h cược cùng Thẩm Chi Diễn, nếu không sẽ bị gài c.h.ế.t.
Khương Đào bưng ly trà, vui vẻ hỏi Tần Ngộ: “Không phải anh muốn đấu giá sao?”
Tần Ngộ: “!!!”
Anh không phân biệt được là rốt cuộc Khương Đào đang chế nhạo anh, hay là thật sự có ý tốt nhắc nhở anh.
Anh lau nước mắt, trong lòng lặng lẽ nhắc nhở bản thân, lần sau đụng đến chuyện có liên quan đến Khương Đào, nhất định phải nghĩ kỹ nghĩ kỹ nghĩ kỹ.
Vốn dĩ Bùi Hàn Dữ muốn giúp đỡ bạn tốt, không khiến cho vật phẩm của Khương Đào bị bought-in, tránh cho khỏi bị mất mặt.
Ai mà ngờ được, Khương Đào vậy mà có thể cầm tới một quả b.o.m to như vậy.
Anh ta hô giá mấy lần, nhưng giá cả càng ngày càng cao, đã bay vọt lên tận 700 vạn, anh ta cân nhắc một lát, cuối cùng chọn từ bỏ.
Đúng lúc này, Thẩm Chi Diễn ở bên cạnh Khương Đào đột nhiên giơ bảng: “1000 vạn!”
Tất cả mọi người: “!!!”
Hiện trường nháy mắt đều yên tĩnh.
Cuốn sách này quả thực quý giá, nhưng cũng không phải là bản duy nhất, cũng chẳng phải đồ có giá trị sưu tầm, nhiều nhất là đợi đến khi hiệp hội ẩm thực nghiên cứu xong, chắc chắn sẽ phát hành ra ngoài.
Tiêu 1000 vạn để mua, thật sự quá đắt.
Khương Đào không hiểu nhìn Thẩm Chi Diễn: “Anh mua làm gì thế? Tôi đều nhớ hết rồi, anh trực tiếp hỏi tôi là được mà!”
Mặt Tần Ngộ tràn đầy nước mắt.
Vì sao tới lượt anh, thì bảo anh đi đấu giá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn tới lượt Thẩm Chi Diễn, lại có thể trực tiếp đi hỏi cô?!
Đây là cái thể loại phân biệt đối xử gì vậy?!
Thẩm Chi Diễn cười nhẹ: “Không sao, nó đáng giá.”
Khương Đào cảm nhận được ánh mắt dịu dàng ấm áp của anh, trái tim đột nhiên đập nhanh, m.á.u giống như đang chảy ngược lại.
Cô giữ lấy lồng ngực, cảm giác kỳ quái kia lại xuất hiện rồi.
Vừa muốn nhìn anh lại vừa không dám nhìn anh.
Hoảng loạn nhưng lại có chút khát vọng.
Thẩm Chi Diễn nhìn Khương Đào hai má đỏ ửng, bộ dáng né tránh không dám đối diện với anh.
Trong lòng có mấy phần vui vẻ yên tâm, hình như cô đối với anh cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình tốt.
Khương Đào ngẩng đầu, khóe mắt hơi đỏ.
Mở miệng muốn nói gì đó.
Âm thanh của Thẩm Chi Diễn càng thêm nhẹ nhàng: “Em nói đi, anh nghe đây.”
Trong sự mong đợi của anh.
Khương Đào lại quay đầu về phía Tần Ngộ: “Tôi đói rồi, lát nữa anh mời tôi ăn bữa khuya.”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Tần Ngộ: “!!!”
Anh lại làm sai cái gì hả!!
Cuối cùng “Hoàng Lương Thực Phổ” được Thẩm Chi Diễn đấu giá thành công với giá 1000 vạn.
Cũng trở thành vật phẩm đấu giá có giá trị cao nhất tối ngày hôm nay.
Kỷ Thanh ngồi ở chỗ khác nhịn không được mà nhìn qua.
Sau ngày Tô Anh Tuyết đi, anh ta hồi tưởng lại những việc bản thân đã làm trong những năm gần đây, kinh ngạc cảm thấy rằng, anh ta thế mà lại bất giác trở thành đồng lõa với cô ta, hại biết bao nhiêu người.
Anh ta càng tỉnh táo càng cảm thấy đau khổ.
Mà những việc anh ta có thể làm, đó là điều tra rõ sự thật, bồi thường cho những người bị hại.
Thực ra, nếu không có phát sinh chuyện này, Khương Đào sẽ là kiểu nghệ sĩ mà anh ta tán thưởng nhất, có lẽ bọn họ sẽ tạo cho nhau những thành tựu lớn, hoặc cùng hoàn thành một tác phẩm vĩ đại.
Nhưng anh ta giờ phút này, chỉ còn lại sự hổ thẹn áy náy.
Anh ta thu hồi lại ánh mắt, lại vô thức nhìn thấy biểu cảm của Tô Anh Tuyết.
Cô ta đang căng thẳng nhìn chằm chằm Khương Đào, trong ánh mắt tràn đầy sự đố kỵ và không cam lòng.
Kỷ Thanh nhíu mày.
Theo bản năng đứng dậy, đi về phía bọn họ.
Lúc này Tô Anh Tuyết còn chưa biết những chuyện đó, cô ta không dễ dàng gì mới áp chế được sự ghen ghét của bản thân.
Cô ta tự an ủi mình, không sao hết, mục tiêu lần này của cô ta là Tần Ngộ, lát nữa vật phẩm đấu giá cô ta đem tới nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Tần Ngộ.