Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 259: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Tần Ngộ: “…”

 

Anh đã tạo cái nghiệp gì, mà quen biết loại trọng sắc khinh bạn như tên Thẩm Chi Diễn này!!

 

Ngay thời điểm đó, cuộc đấu giá trên khán đài đã bắt đầu tiến vào giai đoạn gay cấn.

 

Nhân viên bưng tráp bê một cái khay đi lên, bên trên cái khay có đặt một cuốn sách, mặc dù được in ấn rất tinh tế đẹp mắt, nhưng nhìn có vẻ còn rất mới.

 

Phòng tiệc thảo luận xôn xao.

Mê Truyện Dịch

 

Trước đây cũng không phải là không có người cầm đĩa nhạc hoặc sách tới đấu giá, nhưng đó đều là những vật rất có giá trị sưu tầm, còn quyển sách này nhìn thế nào cũng không giống.

 

Người bán đấu giá nói: “Đây là vật phẩm đấu giá của cô Khương Đào- “Hoàng Lương Thực Phổ*” của đầu bếp hoàng gia Chử Lương.”

 

*Dịch sát nghĩa là sách nấu ăn Hoàng Lương.

 

Người bán đấu giá bắt đầu giới thiệu sơ lược về nguồn gốc cuốn sách nấu ăn này.

 

Đầu bếp hoàng gia Chử Lương là một vị đầu bếp nổi tiếng hai nghìn năm trước, tương truyền rằng ông là người cao ngạo, tự xưng được thần tiên trong mộng chỉ dạy, còn lưu lại một quyển sách nấu ăn tên “Hoàng Lương Thực Phổ”, trong đó có ghi chép lại mười món ăn mà thần tiên đã truyền thụ.

 

Chỉ có điều quyển sách này đã bị mất từ rất nhiều năm trước, nên hậu thế vẫn luôn cho rằng nó chỉ là truyền thuyết mà thôi.

 

Mãi cho đến năm năm trước, một nhà khảo cổ học đã phát hiện cuốn “Hoàng Lương Thực Phổ” trong một ngôi mộ, lại mất thêm hơn một năm, cuối cùng cũng giải mã được các văn tự trên bề mặt cuốn sách, chỉ là lúc này mới phát hiện, ở đây có rất nhiều thành phần nguyên liệu nấu ăn, bọn họ ngay cả nghe còn chưa từng nghe qua, chứ đừng nói là giải dịch cách làm, thế nên cuốn sách càng thêm ly kỳ.

 

Hiệp hội khảo cổ đem bản sách gốc này giao cho hiệp hội ẩm thực, nhưng mấy năm qua, cũng không thể phục hồi giải mã nguyên trạng cuốn sách này, bọn họ bất lực mà phát thông báo chiêu nạp người tài trong ngành, để xem có vị cao nhân nào có thể giải mã cuốn sách nấu ăn này không.

 

Sư Văn Thanh biết đầu lưỡi linh hoạt của Khương Đào, nên cũng ôm tâm thế muốn thử một chút đi tìm cô.

 

Ai ngờ rằng, cô vậy mà có thể giải mã được.

 

Không còn cách nào, thật đúng lúc những nguyên liệu nấu ăn này cô đều ăn qua rồi, mặc dù hiện tại đã bị diệt gọn, nhưng tìm một cái có mùi vị tương đồng thì có thể.

 

Tuy nói ra khẳng định sẽ không có ai tin, nhưng chỉ như vậy là có thể làm ra được món ăn ngon không kém là bao so với nội dung trong cuốn sách.

 

Hiện nay phần sách gốc đang được giữ gìn tại hiệp hội khảo cổ và hiệp hội ẩm thực, để làm tài liệu nghiên cứu.

 

Trước mắt, chỉ có quyển sách này của Khương Đào là lưu hành ở bên ngoài.

 

Nghe người bán đấu giá giới thiệu xong.

 

Toàn phòng tiệc ồ lên xôn xao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Còn nổ ra không ít phụ đề bình luận.

 

[F*ck! Thật hay giả vậy! Những đầu bếp hàng đầu còn không giải ra được, Khương Đào có thể giải ra??]

 

[Tôi học chuyên ngành khảo cổ, tôi có thể chứng minh, đoạn thời gian trước đây giáo sư của chúng tôi tiết lộ rằng “Hoàng Lương Thực Phổ” đã được giải mã, còn nói rằng bản được giải mã có giá trị nghiên cứu rất cao.]

 

[Ôi mẹ ơi, sách dạy nấu ăn này đều là những món tiên nhân đã ăn sao?! Tôi cũng muốn thử!]

 

[Không ảo vậy đâu, tôi cảm giác đây là một vị đầu bếp có tên tuổi thôi, nhưng mà cũng tò mò hương vị của nó ra sao quá đi mất.]

 

[Làm một Thao Thiết, thời khắc này tôi vừa hoảng hốt vừa tự hào, ai có thể lí giải giúp không!]

 

[Người chị em tôi hiểu cô mà!! Tôi cho rằng nhóc nhà chúng ta chỉ là một nữ minh tinh thích ăn uống thôi, tuyệt đối không ngờ rằng, cô ấy vậy mà có thể ăn những của ngon vật lạ như thế!]

 

Người bán đấu giá nói: “Tôi biết rằng mọi người ở đây vẫn còn tồn tại chút nghi ngờ, nên chúng tôi đã chọn một món ăn đơn giản nhất trong này, mời thầy Sư đặc biệt chế biến, mời mọi người cùng nếm thử.”

 

Lời vừa rơi xuống, Sư Văn Thanh mang theo học trò tiến vào.

 

Theo bước chân bọn họ tiến vào, một mùi thơm đặc biệt quét qua toàn bộ phòng tiệc.

 

“Thơm quá! Cái gì thơm thế!”

 

“Từ trước đến giờ tôi chưa ngửi thấy mùi nào mà thơm như vậy! Con sâu háu ăn của tôi sắp chui ra rồi!”

 

“Mùi thơm này hấp dẫn quá, tôi sắp chịu không nổi rồi!”

 

“Nhanh lên món đi!”

 

Trên xe đẩy các đĩa thức ăn được sắp xếp ngay ngắn thẳng hàng, lượng thức ăn vô cùng nhỏ, gần như mỗi người chỉ được ăn một miếng.

 

Học trò của Sư Văn Thanh và các phục vụ cùng lên món cho khách mời.

 

Tức khắc cả phòng tiệc chỉ còn dư lại tiếng nuốt nước miếng và tiếng ăn đồ ăn.

 

[Aaaaaaaaaaaa Sau này có tiền nhất định phải mua một cái điện thoại có thể nếm mùi vị!!]

 

[Thật sự ăn ngon như vậy sao! Tò mò quá đi mất! Có thể phỏng vấn các khách mời, rốt cuộc mùi vị ra làm sao không?!]

 

[Đột nhiên cảm thất gà rán và coca trong tay tẻ nhạt vô vị]