Trong nhóm CP càng là một khung cảnh khóc thương.
[Tôi biết mà!! Tôi ăn đường nhiều năm như vậy, ánh mắt sẽ không sai! Lưu Nguyệt là thật!!]
[Huhuhu, lúc trước tôi rất đau lòng Nguyệt Già, tôi còn âm thầm mắng Tịnh Lưu, tôi thật có lỗi!]
[Tịnh Lưu quá dịu dàng!! Anh ấy ngay cả yêu cũng yêu đến ẩn nhẫn như vậy huhu]
[Con d.a.o này đã c.h.é.m c.h.ế.t tôi rồi, biên kịch không có trái tim!! Đạo diễn không có trái tim!!]
Mà lúc này, Chu Chí Lan đạo diễn không có trái tim, đang kéo Thẩm Chi Diễn và Khương Đào cùng nhau uống rượu chúc mừng.
Lượt xem của “Lăng Tiêu Ký” đã vượt qua ba tỷ, trở thành bộ phim hot trong mùa hè năm nay, bên nền tảng chiếu cố ý tổ chức một buổi tiệc ăn mừng.
Thẩm Chi Diễn với tư cách là nhà đầu tư số một, cũng kiếm được rất nhiều tiền, trong tay anh cầm một ly sâm panh, lại không hề uống, Chu Chí Lan biết bệnh của anh, ngược lại cũng không miễn cưỡng.
Hội trường ồn ào náo nhiệt, mà TV trên tường đang phát tập mới hôm nay.
Vừa hay chiếu đến đoạn Tạ Vô Ngôn hoàn toàn phản cảm và chán ghét chuyện tu tiên chính đạo, muốn giao tiên lực và cơ duyên của Tịnh Lưu truyền cho chàng ta cho Nguyệt Già, lại bị Nguyệt Già từ chối.
Tạ Vô Ngôn nghi hoặc hỏi: “Tiền bối Nguyệt Già, tiền bối không muốn phi thăng sao?”
Nguyệt Già lạnh lùng nói: “Phi thăng làm cái gì, cũng giống như thế giới lạnh lẽo lại không thú vị.” Nàng ngừng lại một chút: “Thứ ta muốn đã không có rồi, đi đâu… cũng như nhau.”
Câu cuối cùng đó, giọng của nàng vô cùng thấp, mang theo vẻ cô đơn sâu sắc.
Trong đáy mắt nàng dường như có nước mắt vừa lóe lên, nhưng ngay sau đó lại vểnh môi, hồi phục dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường.
Thế mà Thẩm Chi Diễn lại sững sờ.
Lúc Khương Đào diễn đoạn này, anh vừa hay không có ở đoàn làm phim, thế nên vẫn chưa từng xem, đây là lần đầu tiên xem.
Anh hiểu rất rõ kỹ năng diễn của Khương Đào, đoạn này chắc không phải là diễn, dường như là cô thực sự từng gặp phải chuyện như vậy.
Trong lòng của Thẩm Chi Diễn đột nhiên nảy sinh cảm giác đau lòng không kìm chế được.
Chu Chí Lan vừa hay đi qua, thấy anh hơi nhíu mày thì vội vàng hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái à?”
Thẩm chi Diễn lắc đầu, chỉ vào cảnh trên phim, hỏi Chu Chí Lan: “Lúc quay đoạn này, Khương Khương…Có nói cái gì không, hoặc là lộ ra biểu cảm gì đó không bình thường không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Chí Lan nhíu mày, khổ cực suy nghĩ một lúc, mới nói: “Hôm đó tâm trạng của cô ấy quả thực có chút sa sút, ăn đồ ăn cũng không nhiệt tình như lúc trước, nhưng diễn xuất ngược lại phát huy vượt qua ngày thường, cái này gần như là làm một lần là qua…”
Chu Chí Lan còn nói gì đó nhưng Thẩm Chi Diễn đã không nghe vào được rồi.
Mê Truyện Dịch
Trong đầu anh lại lần nữa hiện lên hình ảnh một cô gái mặc áo đỏ có khuôn mặt giống hệt Khương Đào.
“Lương Thực Dự Trữ, ngươi phải đối tốt với ta một chút, nếu không ta mà không vui sẽ ăn ngươi luôn!!”
“Lương Thực Dự Trữ, ngươi chạy đi đâu vậy? Nếu như bị ta phát hiện ngươi chạy mất, ta nhất định sẽ đuổi theo ngươi dù đến chân trời góc bể cũng phải bắt ngươi quay về ăn sạch.”
“Lương Thực Dự Trữ, ngươi từng đồng ý sẽ ở cùng ta, ngươi đừng đi có được không? Ta không muốn lại sống một mình nữa…”
Thẩm Chi Diễn tỉnh táo lại, lúc này ý thức được đáy mắt của mình lại mơ hồ có nước mắt, anh nhắm mắt lại, giấu nước mắt đi, sau đó mới mở mắt ra lần nữa, trong hội trường tìm kiếm bóng dáng của Khương Đào.
Ở trong một đống bàn tiệc buffet, Khương Đào bưng một cái đĩa to quá khổ, vừa đi vừa ăn, Thiệu Tắc Mặc muốn uống ly rượu với cô, đều bị cô không kiên nhẫn đẩy ra, nếu như ăn được món ăn vừa ý, cô sẽ hạnh phúc híp mắt lại, sau đó nhân lúc người khác không chú ý, lặng lẽ nhét cái đĩa đó vào đĩa của mình.
Chút thương cảm đó trong lòng Thẩm Chi Diễn, không biết vì sao đột nhiên tiêu tan.
Anh sải bước đi qua.
Chu Chí Lan nói: “Này! Em còn chưa nói xong!”
Nhưng anh đã không nghe được nữa.
Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy anh giống như tìm thấy bảo bối mà anh đ.á.n.h mất nhiều năm.
Khương Đào đang ăn vui vẻ, đột nhiên thấy Thẩm Chi Diễn đi qua, lập tức cảnh giác ôm lấy cái đĩa của mình: “Mấy cái này đều là của tôi!”
Thẩm Chi Diễn cười khẽ: “Hôm nay anh mắc chứng chán ăn, không ăn được thứ gì.”
Khương Đào lúc này mới thở nhẹ một hơi, lộ ra biểu cảm đồng tình không thể giả dối hơn: “Anh thật đáng thương.”
Nụ cười của Thẩm Chi Diễn càng sâu: “Thế nên, hay là anh giúp em cầm đĩa, nếu không em cũng không tiện ăn uống?”
Khương Đào do dự nhìn anh một cái, tuy nói Thẩm Chi Diễn mời cô rất nhiều lần, nhưng đối với Thao Thiết nhỏ mà nói, cô chỉ nhớ rằng người trước mặt này từng cướp đồ ăn của cô mấy lần.
Nhưng anh nói không sai, như này đích thực là ăn uống không được tiện lắm, hơn nữa cả người anh lại tỏa ra vẻ thành thật.