Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 279: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



“Sau đó khi Nhạc Nhạc lấy chìa khóa đi, sẽ viết một câu lên tờ giấy để lại cho tôi, sau này chỉ cần hai người chúng tôi quay về nhà thì đều sẽ để lại một tờ giấy nhỏ cho đối phương, đây cũng là bí mật nhỏ giữa hai chúng tôi.

 

Anh ấy nói rồi, lật tấm t.h.ả.m ở trước cửa phòng lên, quả nhiên từ bên dưới lấy ra một tờ giấy.

 

Trên tờ giấy viết: Mau vào đi, em ở một mình rất nhàm chán!

 

[Một giây trước tôi còn đang bị sự lãng mạn của anh rể làm cho khóc, giây tiếp theo tôi bị chị Nhạc Nhạc của tôi chọc cười c.h.ế.t]

 

[Chị và anh rể ngọt ngào quá! Hơn nữa không hề sến súa, đáng yêu c.h.ế.t mất]

 

Từ Tử Dục nhét tờ giấy vào trong túi, sau đó lấy chìa khóa màu hồng phấn đó, không chút nghi ngờ mở được cánh cửa căn phòng ở giữa đó.

 

Quả nhiên, bên trong là Đoạn Nhạc Nhạc đang mặc lễ phục nhỏ, kèm theo vẻ ngại ngùng.

 

Từ Tử Dục dang rộng cánh tay, Đoạn Nhạc Nhạc chạy qua, hai người ôm nhau một cái, Đoạn Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói mấy câu, Từ Tử Dục quen thuộc xoa đầu cô ấy hai cái, sau đó lại ôm lấy bả vai cô ngồi lên ghế sofa.

 

Kiều Thi Thi nói: “Bây giờ chúng ta sẽ công bố câu hỏi bẫy đó của hai người.”

 

TV ở trên tường mở ra, trên màn hình một trái một phải vừa hay là Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục.

 

PD hỏi: “Là kim cương hay ngọc trai?”

 

Đoạn Nhạc Nhạc không biết nghĩ đến cái gì, nhếch môi cười một cái: “Ngọc Trai.”

 

Cùng lúc này, Từ Tử Dục cũng nói: “Ngọc trai.”

 

PD hỏi: “Vì sao?”

 

Đoạn Nhạc Nhạc nói: “Năm đó khi chúng tôi tốt nghiệp đại học, hai người bọn tôi đều rất nghèo, sinh nhật hôm đó của tôi, Tử Dục cầm số tiền anh tích góp rất lâu, mua cho tôi một đôi khuyên tai ngọc trai, anh nói với tôi anh hiện tại không mua được kim cương, chỉ có thể mua ngọc trai tặng em, đợi sau này anh kiếm được tiền rồi, anh nhất định sẽ mua kim cương cho em.”

 

Ở một bên khác Từ Tử Dục nói: “Sau đó cô ấy nói với tôi, cô ấy không thích kim cương, chỉ thích ngọc trai, nhưng tôi biết, cô ấy không muốn tôi mệt mỏi, lại băn khoăn đến lòng tự tôn của tôi, cố ý nói như vậy, thế nên lúc đó tôi đã hạ quyết tâm, vì cô ấy, tôi cũng muốn cố gắng làm việc, để cô ấy có thể sống vui vẻ tự tại, mãi mãi không phải vì tôi mà kìm nén sự yêu thích của bản thân.”

 

Đoạn Nhạc Nhạc không ngờ rằng Từ Tử Dục cái gì cũng biết hết.

 

Cô ấy che miệng, nước mắt như hạt châu không ngừng rơi xuống.

 

Từ Tử Dục khẽ vỗ lưng cô ấy, không nói gì cả, nhưng sự dịu dàng ở trong ánh mắt, đã thể hiện hết tất cả.

 

[Huhuhu tôi khóc c.h.ế.t mất! Vừa ngọt ngào vừa cảm động!]

 

[Thế nên nhiều năm như vậy, chị Nhạc Nhạc vẫn luôn nói bản thân thích ngọc trai, hóa ra không phải là thích ngọc trai, là thích cái người tặng ngọc trai đó!]

 

[Đây mới chính là dáng vẻ của tình yêu!!]

 

Thẩm Chi Diễn đi xe đạp đến, người thứ hai đến trước căn phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kiều Thi Thi ngăn anh lại, nhắc nhở anh vấn đề giống vậy, nếu như không đoán ra, thì anh sẽ phải cùng đi làm nhiệm vụ với người anh em tốt của anh.

 

[Điều này cũng làm khó anh Thẩm quá đi]

 

[Đúng vậy, chị gái và anh rể là cặp đôi thật, thế nên biết được thói quen nhỏ của đối phương, anh Thẩm và Khương Khương còn chưa quen thuộc như thế đúng không?]

 

[Tôi cảm thấy chưa chắc, mức độ phù hợp của hai người họ là 93%! Thêm nữa anh Thẩm có thể đoán mò mà đúng cũng không chừng!]

 

Thẩm Chi Diễn dựng xe đạp ở bên cạnh, anh không giống như là Từ Tử Dục trực tiếp đi đến một căn phòng nào đó, mà là đi vòng quanh ba căn phòng nhỏ một vòng.

 

Kiều Thi Thi không hề lo lắng, suy cho cùng cửa sổ của ba căn phòng đều kéo vô cùng chặt chẽ, Thẩm Chi Diễn căn bản không thể nào có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

 

Thế nhưng Thẩm Chi Diễn sau khi đi xem một vòng, anh trực tiếp đi thẳng đến căn phòng số một.

 

Kiều Thi Thi vội vàng hỏi: “Anh Thẩm, anh chắc chắn không?”

 

Thẩm Chi Diễn nói: “Chắc chắn.”

 

Kiều Thi Thi: “Vì sao anh đoán là Khương Khương đang ở căn phòng này?”

 

Thẩm Chi Diễn: “Bởi vì chỉ có căn phòng này bay ra mùi thịt vịt quay.”

 

Kiều Thi Thi: “...”

 

Thẩm Chi Diễn: “Thế tôi mở cửa nhé?”

 

Anh nói xong thì mở cánh cửa của căn phòng thứ nhất.

 

Quả nhiên, Khương Đào đang ngồi ở trước bàn ăn, tập trung tinh thần ăn vịt quay.

 

Thấy Thẩm Chi Diễn đi vào, cô còn sững sờ một chút: “Không phải Đạo diễn Kiều nói các người sẽ không nhanh như vậy sao? Vịt quay của tôi còn chưa ăn xong đâu!”

 

Kiều Thi Thi: “...”

 

Lần thứ hai bị công kích mạnh mẽ!

 

[Phụt hahaha, đúng thật!!]

 

[Đạo diễn Kiều đau lòng, đề phòng khắp nơi lại không đề phòng vịt quay]

Mê Truyện Dịch

 

[Cặp đôi trước khiến tôi khóc c.h.ế.t mất, hai người các người khiến cho tôi cười c.h.ế.t mất!]

 

[Cái này có tính là gợi ý mà Khương Khương đưa cho anh Thẩm không, nghĩ như vậy cũng vô cùng ngọt ngào nhé hahaha]