Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 300: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Làn da anh là kiểu trắng lạnh, nhưng kết hợp cùng vai rộng eo thon cùng với đường nhân ngư gợi cảm, sự tương phản cực hạn này mang đến dụ hoặc, khiến người ta không thể cưỡng lại được.

 

Ngay cả mấy người Tang Linh cũng lộ ra ánh mắt thưởng thức.

 

Tang Linh nhẹ nhàng chọc chọc Khương Đào: “Khương Đào, cô cảm thấy dáng người Thẩm Chi Diễn thế nào?”

 

Đoạn Nhạc Nhạc bên cạnh cũng vội vã dựng tai lên hóng chuyện.

 

Khương Đào dời mắt theo bản năng: “Nếu là cá thì nên béo hơn chút, ăn sẽ ngon hơn…”

 

Tang Linh và Đoạn Nhạc Nhạc: “…”

 

Ba chàng trai đều xuống bể bơi tìm trân châu còn ba cô gái đương nhiên cũng làm việc, các cô phải cho hết chân trâu vào trong giỏ.

 

Khương Đào ngồi xổm bên bể bơi, cực kỳ chuyên tâm nhặt trân châu.

 

Bỗng nhiên mặt nước trước mặt lan ra, Thẩm Chi Diễn ngoi lên, bọt nước nhỏ bé đọng trên tóc và chóp mũi anh, bị ánh sáng chiếu vào lấp lánh giống như kim cương.

 

Anh đưa một viên trân châu trong tay cho Khương Đào: “Viên lớn nhất này, cho em.”

 

Tần Ngộ phía sau anh phẫn nộ gào to: “Thẩm Chi Diễn, viên trân châu đó là tôi nhìn thấy trước!”

 

Thẩm Chi Diễn cười tươi, lại lặn xuống nước một lần nữa.

 

Anh vừa đi, Khương Đào nắm chặt viên trân châu kia, vẻ mặt nghiêm túc đi tới nơi máy quay không quay tới, sau đó mới che lại trái tim đang đập điên cuồng, từ từ đỏ mặt.

Một hồi lâu sau, Khương Đào mới bình tĩnh lại, đi ra ngoài.

 

Tang Linh nhìn thấy cô còn có chút kinh ngạc: “Khương Khương, em đi đâu vậy? Đi WC sao?”

 

Khương Đào ậm ờ lên tiếng, tiếp tục nhìn về phía bể bơi.

 

t*m l*ng tr*ng n*n của Thẩm Chi Diễn lặn xuống nước vài lần rồi nổi lên, trong tay anh cầm mấy viên trân châu để lên bờ.

 

“Sao mặt em hồng vậy?” Tang Linh lo lắng dùng mu bàn tay chạm vào trán Khương Đào, “Không phải là bị cảm nắng rồi chứ?”

 

Tang Linh kéo Khương Đào tới lều che nắng: “Được rồi, em nghỉ ngơi đi, đừng phơi đầu ra ngoài.”

 

Khương Đào ngơ ngác để cô ấy tùy ý kéo mình đi.

 

Đúng lúc Tang Linh đi gọi đạo diễn và bác sĩ, Khương Đào lại đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy lại: “Chị Tang, em có việc muốn hỏi chút…”

 

Tang Linh ngừng lại.

 

Khương Đào lại do dự: “Hay là… em đi hỏi Nhạc Nhạc nhỉ.”

 

Tang Linh lập tức không vui: “Tại sao hỏi Nhạc Nhạc mà không hỏi chị? Có gì em ấy biết mà chị không biết sao? Khương Khương thật bất công!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khương Đào thấy dáng vẻ cực kỳ tự tin của cô ấy cũng tin theo, bởi vì ở trước máy quay, cô cũng ngại nói thẳng: “Chị Tang, là thế này, có một loại đồ ăn, trước kia khi đối mặt với món đồ này thì em thấy rất bình thường, nhưng đột nhiên… đột nhiên cảm thấy tim đập hơi nhanh, chị đã từng trải qua chưa?”

 

Tang Linh nghe cô nói xong, lại hỏi: “Chỉ có tim đập nhanh hơn thôi sao? Còn có triệu chứng gì nữa không?”

 

Khương Đào suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Mặt sẽ hồng…”

 

“Không sai!” Tang Linh vỗ tay, “Bảo bối à, tám mươi phần trăm là em bị dị ứng rồi!

 

Khương Đào: “Hả?”

 

Tang Linh: “Trước kia trợ lý của chị bị dị ứng phấn hoa cũng bị như vậy, mặt đỏ nóng lên, tim đập nhanh hơn, nghiêm trọng hơn là hô hấp còn khó khăn…”

 

Khương Đào liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, em bị như vậy!”

 

Tang Linh lập tức nói: “Nghe chị, trước tiên cách xa món ăn này, chờ đến khi hoàn thành việc ghi hình thì về kiểm tra kỹ.”

 

“Cách xa…” Khương Đào nhíu mày nói: “Nhưng mà không thể cách xa được…”

 

Bọn họ đang ghi hình chương trình tình yêu, nếu duy trì khoảng cách với Thẩm Chi Diễn thì không ổn lắm.

 

Vẻ mặt Tang Linh cực kỳ nghiêm túc, cô ấy nói: “Em đừng xem nhẹ việc này, bệnh dị ứng có thể nhẹ hoặc nặng, nếu bị nặng thì thậm chí sẽ c.h.ế.t đấy!”

 

Khương Đào bị dọa sợ, hóa ra đáng sợ như vậy sao?!

 

Cô gật gật đầu, thận trọng nói: “Chị Tang, em đã biết, em sẽ cẩn thận.”

 

Mê Truyện Dịch

Tang Linh vui mừng gật đầu: “Không có gì, chỉ cần cách xa nguyên nhân gây dị ứng là được.”

 

Vì thế sau đó khi nhặt trân châu, Khương Đào vẫn luôn vòng qua Thẩm Chi Diễn, nhất định phải chờ anh lặn xuống mới đến nhặt những viên trân châu mà anh mới vớt lên được.

 

Sau vài lần như vậy, Thẩm Chi Diễn cũng nhận ra được có điều gì đó sai sai.

 

Anh tựa vào thành bể bơi, trong tay cầm một viên trân châu hồng nhạt: “Khương Khương, cho em viên trân châu này.”

 

Khương Đào: “À, anh cứ để ở đó đi, chút nữa tôi đến lấy.”

 

Thẩm Chi Diễn hơi nhíu mày nhìn về phía Khương Đào, chỉ thấy mặt cô đỏ bừng, ánh mắt vừa mới chạm phải ánh mắt của anh cũng lập tức lảng tránh.

 

Anh không để ý đến việc vớt trân châu nữa, hai tay chống nhảy lên bờ, đi về phía Khương Đào.

 

Khương Đào sờ vị trí tim mình, càng lúc càng cảm thấy Tang Linh nói đúng, hiện tại cô vừa thấy Thẩm Chi Diễn liền thấy không ổn, nhất định phải giữ khoảng cách với anh mới được.

 

Lúc này, một bóng đen đã đến trước mặt cô.

 

Đầu Thẩm Chi Diễn vẫn còn nhỏ nước, quần áo cũng không thay, anh chỉ khoác một cái khăn tắm: “Em làm sao vậy?”