Khương Đào “Loẹt xoẹt” lùi liên tiếp ba bước, cảnh giác nhìn anh: “Tôi không sao!”
Bước chân Thẩm Chi Diễn cứng lại.
Anh quen Khương Đào lâu như vậy, đây là lần đầu gặp phải cảnh cô kháng cự như thế.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Sau khi nhặt trân châu xong, tình hình này càng nghiêm trọng hơn.
Khương Đào vẫn luôn kéo tay Tang Linh, cách Thẩm Chi Diễn rất xa.
Phần bình luận cũng rất nghi hoặc.
[Khương Khương bị sao vậy? Cãi nhau với anh Thẩm sao?]
[Không thể nào, hai người bọn họ là người không có khả năng cãi nhau nhất mà!]
[Có phải anh Thẩm làm chuyện gì khiến Khương Khương không vui không?]
[Không đến mức đó chứ, anh Thẩm cũng đâu phải Tần Husky]
Thẩm Chi Diễn nhíu mày, nhìn bóng dáng Khương Đào ở phía trước.
Tần Ngộ thò đầu qua, vui sướng khi người gặp họa: “Thẩm Chi Diễn cậu cuối cùng cũng có ngày hôm nay, rốt cuộc cậu đã làm gì vậy? Khương Khương dễ tính như vậy còn có thể bị cậu chọc giận ư?”
Thẩm Chi Diễn lạnh lùng nhìn anh ấy một cái: “Tôi chưa hề làm gì cả!”
“Sao có thể chứ?” Tần Ngộ kéo anh đi nhanh vài bước, Khương Đào phía trước lập tức phát hiện ra, cũng vội vàng tiến nhanh vài bước, kéo dài khoảng cách một lần nữa.
Tần Ngộ buông tay: “Nhìn đi, đã đến mức này rồi, cậu còn cảm thấy giữa hai người không có việc gì?”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Tần Ngộ vỗ vỗ bờ vai của anh: “Vào lúc này phải dựa vào người anh em tôi ra mặt đây, chút nữa tôi sẽ đi hỏi Tang Linh rốt cuộc Khương Đào bị làm sao. Cậu cứ chờ tin tốt của tôi đi!”
Tuy Thẩm Chi Diễn cảm thấy Tần Ngộ không quá đáng tin, nhưng vào thời điểm này cũng chỉ có thể tin tưởng anh ấy.
Tần Ngộ nhân lúc Khương Đào và Đoạn Nhạc Nhạc đi mua chong chóng chơi, lén hỏi Tang Linh: “Này, có chút chuyện cần hỏi cô được không?”
Tang Linh dùng mũi hừ một tiếng: “Hỏi đi.”
Tần Ngộ kìm nén cơn giận. Anh ấy cảm thấy mình thực sự đã hi sinh rất nhiều cho Thẩm Chi Diễn rồi đó!
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra giữa Khương Khương và Thẩm Chi Diễn vậy?”
Tang Linh nhíu mày: “Sao tôi biết được, loại chuyện này không phải mấy người đàn ông các anh tự ngẫm lại sao?”
Tần Ngộ: “… Cậu ấy nghĩ lại rồi nhưng không nhớ ra nên mới để tôi đi hỏi cô.”
Tang Linh: “Anh ấy không quan tâm Khương Khương chút nào!”
Tần Ngộ ngẩn người: “Tại sao cậu ấy lại không quan tâm đến Khương Khương?”
Tang Linh: “Khương Khương bị dị ứng mà Thẩm Chi Diễn cũng không biết sao?”
Tần Ngộ: “!!!”
Anh ấy vội vã chạy về bên cạnh Thẩm Chi Diễn: “Nghe ngóng được rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Chi Diễn lộ ra vẻ mặt lắng nghe.
Tần Ngộ: “Tang Linh nói Khương Khương bị dị ứng mà cậu cũng không biết, cậu không quan tâm tới cô ấy cho nên cô ấy mới tức giận.”
[Khương Khương bị dị ứng? Chuyện xảy ra khi nào vậy?]
[Không biết, nhìn Khương Khương không giống như bị dị ứng mà?]
[A! Tôi nhớ rồi, vừa nãy mặt Khương Khương đỏ hồng, cô ấy còn ấn ngực, sau đó chị Tang phải đỡ cô ấy đi đến bên cạnh nghỉ ngơi, có phải bị dị ứng lúc đó không?]
Mê Truyện Dịch
[Nguyên nhân dị ứng là gì thế? Sao tổ chương trình lại thế này! Khách mời bị dị ứng cũng không quan tâm sao?]
Mà phía bên kia Khương Đào đang thất thần khảy chong chóng.
Đoạn Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói: “Khương Khương, cậu và anh Thẩm như thế nào rồi?”
Khương Đào lấy lại tinh thần, ậm ừ nói: “Không có gì.”
Đoạn Nhạc Nhạc nói: “Tớ phát hiện cậu vẫn luôn trốn tránh anh ấy, lại trộm nhìn anh ấy, có phải…”
Khương Đào không ngờ Đoạn Nhạc Nhạc lại quan sát cẩn thận như vậy, không khỏi luống cuống, lập tức không khống chế được sức mạnh của mình.
Chong chóng trong tay lập tức biến thành từng mảnh.
Đoạn Nhạc Nhạc cũng phản xạ có điều kiện mà trốn ở một bên.
Khương Đào lấy lại tinh thần, hơi ngượng ngùng: “Xin lỗi cậu Nhạc Nhạc, tớ không cố ý dọa cậu.”
Đoạn Nhạc Nhạc xua tay: “Không, không sao.”
Khương Đào buồn bực rời đi.
Đoạn Nhạc Nhạc nhìn theo bóng dáng cô, kéo Từ Tử Dục qua: “Anh có cảm thấy Khương Khương đang rung động không?”
Từ Tử Dục: “Có chút.”
Đoạn Nhạc Nhạc: “Anh cũng thấy vậy đúng không, cái kiểu sợ hãi nhưng vẫn muốn gặp này, nhắc tới thì sẽ hoảng hốt, cũng rất giống lúc mới biết yêu.”
Từ Tử Dục: ‘Đúng vậy, như tình yêu học đường đơn thuần vậy, thật thích!”
Đúng lúc này, hai người nhìn thấy Thẩm Chi Diễn đi về phía Khương Đào.
Đoạn Nhạc Nhạc: “Đi! Chúng ta qua đó xem!”
Khương Đào uể oải đi lên xe ngắm cảnh, chờ đi đến địa điểm tiếp theo.
Nhưng cô vừa mới ngồi xuống, Thẩm Chi Diễn lập tức ngồi cạnh cô.
Khương Đào: “!!!”
Cô lập tức đi xuống từ bên kia.
Thẩm Chi Diễn bắt lấy cổ tay cô.
Anh nghiêng người qua, yết hầu hơi chuyển động, xuyên qua cổ áo có thể nhìn thấy xương quai xanh cùng một phần cơ n.g.ự.c của anh.
Khương Đào nhớ tới dáng vẻ của anh khi đi ra từ bể bơi, cảm thấy bệnh dị ứng của mình càng nghiêm trọng hơn.
Thẩm Chi Diễn nhìn dáng vẻ phòng bị cùng với vẻ mặt trốn tránh kia của Khương Đào, trong lòng đau xót.