Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 317: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Tần Ngộ: “Thẩm Chi Diễn, cậu nói linh tinh gì vậy?! Tại sao tôi và Tang Linh lại xem như một cặp đôi không nghiêm túc chứ!”

 

Anh ấy c.ắ.n chặt răng: “Trải nghiệm thì trải nghiệm! Còn không phải chỉ đau thôi sao! Đạo diễn Kiều, cô đừng để Tang Linh trải nghiệm, bụng tôi lớn, tôi đi thử là được, nào có chuyện một nhà hai người sinh con chứ!”

 

[Ai da ngọt quá đê ~]

 

[Anh Thẩm Versailles của tôi này, gì mà độ xứng đôi 93%, gì mà cặp đôi nghiêm túc, chậc chậc chậc]

 

[Anh Tần của tôi sau khi thông suốt, càng ngày càng biết cách nói chuyện!]

 

[Tôi thật mong chờ trải nghiệm sinh con chút nữa nha! Tưởng tượng đến việc tôi có thể xem nam thần của mình sinh con trên TV, tôi thấy cực kỳ hưng phấn!]

 

[Ha ha ha ha ha tôi cũng vậy]

 

Tang Linh đưa bọn họ đến trung tâm trải nghiệm sinh nở đã được sắp xếp sẵn.

 

Nơi này hoàn toàn được thiết kế thành khoa phụ sản, tất cả mọi thứ đều giống hệt như ở bệnh viện.

 

Ba người thuần thục nâng bụng, theo bản năng cho rằng bản thân chuẩn bị sinh.

 

Khương Đào nhạy bén cảm nhận được Thẩm Chi Diễn hơi căng thẳng, cô nghiêng đầu: “Anh sợ sao?”

 

Thẩm Chi Diễn thấy nửa quyển sách “100 quy tắc dành cho phụ nữ mang thai” lộ ra khỏi túi của cô, nghĩ đến lúc trước cô còn nghĩ cách trấn an cảm xúc cho mình, bỗng nhiên tim đập nhanh hơn, sau đó anh thấp giọng “ừm” một tiếng.

 

Khương Đào nhón chân.

 

Yết hầu Thẩm Chi Diễn hơi chuyển động, anh theo bản năng muốn nhắm mắt lại.

 

Sau đó anh cảm giác được có một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn vuốt trán anh: “Đừng sợ, đừng sợ, nỗi sợ hãy bay đi ~ ”

 

Thẩm Chi Diễn: “…”

 

Anh nhẫn nại nói: “Em học được cái này ở đâu vậy?”

 

Ngón trỏ và ngón cái của Khương Đào lật quyển sách “100 quy tắc dành cho phụ nữ mang thai” một chút, để lộ “100 quy tắc nuôi dạy con” ở phía sau.

 

“Trong sách nói vậy ~ ”

 

Thẩm Chi Diễn: “…”

 

Hiện tại anh cảm thấy đọc sách nhiều quá cũng không tốt.

 

Mê Truyện Dịch

Trước khi trải nghiệm sinh nở, ba người phải gỡ bao cát trên bụng xuống trước.

 

Khi bao cát hai mươi cân được gỡ xuống, ba người đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cơ thể chưa bao giờ thoải mái đến vậy.

 

Nhưng tưởng tượng đến nỗi sau sắp phải hứng chịu, lại cảm thấy buồn bực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Ngộ hỏi: “Mấy người nói xem, bây giờ tôi uống t.h.u.ố.c giảm đau thì còn kịp không?”

 

Tần Ngộ không đợi hai người kia trả lời đã tự phủ nhận luôn: “Thôi, dựa vào tính cách của Tang Linh, nếu cô ấy biết chuyện sẽ cảm thấy tôi làm trái quy định, nói không chừng còn tự đi trải nghiệm, tôi vẫn nên nghiêm túc thực hiện, không thì cả hai chúng tôi lại chịu khổ.”

 

Từ Tử Dục thở dài: “Đây là yêu sao?”

 

Thẩm Chi Diễn nói tiếp: “Đáng tiếc Tang Linh không ở đây, không nghe được lời nói chân tình này của cậu.”

 

“Câu nói chân tình gì chứ!” Tần Ngộ thẹn quá hóa giận, “Thẩm Chi Diễn, cậu ghen gì chứ, đừng tưởng tôi không biết cậu giả vờ sợ hãi để Khương Khương hôn cậu đúng không? Không ngờ Khương Khương người ta căn bản không mắc mưu!”

 

Thẩm Chi Diễn: “…”

 

Lần đầu tiên anh hối hận để Tần Ngộ tham gia chương trình này, có một người anh em biết về mình quá nhiều cũng không tốt lắm.

 

Chờ đến khi ba người quay trở lại “Phòng sinh” một lần nữa, các bác sĩ đã chuẩn bị xong, ba người Khương Đào cũng đã sẵn sàng, đồng thời nhìn về phía bọn họ.

 

Trong phút chốc Thẩm Chi Diễn thật sự cảm thấy lo lắng.

 

Lần đầu tiên anh đến liên hoan phim cũng không thấy lo lắng đến vậy.

 

Ba người nằm trên giường đặc biệt để sinh.

 

Nhân viên y tế bên cạnh còn dán miếng điện cực và các thiết bị đo nhịp tim và huyết áp.

 

Kiều Thi Thi còn ở bên cạnh giới thiệu: “Miếng dán điện cực này có thể tạo cảm giác đau đớn do co thắt t* c*ng khi sinh, hơn nữa chúng tôi đã thử trải nghiệm qua, chắc chắn cơ thể không có bất cứ tổn thương nào, nhưng nếu mọi người cảm thấy không khỏe thì có thể kêu ngừng bất cứ lúc nào.”

 

“Tổng cộng có mười hai cấp đau đớn, chúng ta sẽ bắt đầu trải nghiệm từ cấp thứ nhất, rồi từ từ tăng mạnh hơn…”

 

Tần Ngộ vốn đã hạ quyết tâm, muốn trải nghiệm một mình nhưng khi nằm trên giường, anh ấy lại hơi sợ.

 

Anh ấy nhìn về phía nhân viên y tế, u sầu hỏi: “Nếu là thai đôi… vậy đau đớn sẽ không tăng gấp đôi chứ?”

 

Nhân viên y tế: “… Không đâu, độ đau của mấy người đều giống nhau, cứ yên tâm đi.”

 

Lúc này Tần Ngộ mới yên tâm, nhưng vào lúc dán miếng điện cực vào thì lại bắt đầu kiếm chuyện.

 

Cuối cùng Tang Linh không nhịn được nữa: “Hay là tôi tới thử nhé?”

 

Anh ấy lại nằm lại với quyết tâm cực độ, còn nắm tay Tang Linh.

 

Nhưng không ngờ lúc đầu độ đau còn ổn, đôi mắt nhắm nghiền của Tần Ngộ chậm rãi mở ra.

 

Kiều Thi Thi nói: “Hiện tại là độ đau cấp một, đợi chút nữa mọi người đã thích ứng được thì lại tăng thêm.”

 

Tần Ngộ lại bắt đầu khoe khoang: “Hình như cũng không quá đau.”

 

Từ Tử Dục gật gật đầu: “Tôi cảm thấy còn có thể chịu đựng được.”