Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 318: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Kiều Thi Thi thấy thế liền bảo nhân viên từ từ tăng độ đau.

 

Mặt Tần Ngộ lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống, anh ấy nắm chặt lấy tay Tang Linh: “Hiện… hiện tại độ đau đang ở cấp mấy?”

 

“Mới cấp ba.”

 

Tang Linh vô cảm rút tay mình ra, để lộ ra vết đỏ do Tần Ngộ nắm quá chặt, “Đạo diễn Kiều, tôi nói để tôi làm đi rồi mà, hiện tại thế này… có tính là t.a.i n.ạ.n lao động không?”

 

Kiều Thi Thi: “…”

 

Tần Ngộ không ngờ sẽ đau như vậy.

 

Cảm giác đau đớn này dường như có thể xuyên qua bụng, xông thẳng lên não anh ấy.

 

Anh ấy dùng chút sức lực cuối cùng nhìn về phía người anh em tốt Thẩm Chi Diễn.

 

Tần Ngộ lại thấy anh không hề có cảm giác gì, còn đang xem “100 quy tắc nuôi dạy con cái”.

 

Tần Ngộ khiếp sợ: “Cậu… cậu không thấy đau à?”

 

Thẩm Chi Diễn nhìn thoáng qua Khương Đào.

 

Anh cũng không ngờ Khương Khương còn có thể ăn được cảm giác đau đớn.

 

Anh thản nhiên nói: “Có lẽ là bởi vì bạn đôi quan tâm.”

 

Đúng lúc này, nhân viên công tác bưng đồ ăn tới: “Mọi người có muốn ăn chút đồ trước hay không?”

 

Khương Đào lập tức đứng lên, không chút do dự buông tay Thẩm Chi Diễn ra, chạy về phía nhân viên công tác.

 

Thẩm Chi Diễn: “!”

 

Đau!!

 

“Mọi người ơi, bây giờ độ đau đang ở cấp năm nhé!”

 

Tay Thẩm Chi Diễn nắm chặt lấy ga trải giường, khớp xương trắng bệch, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.

 

Tần Ngộ cố gắng không để nước mắt rơi xuống, quay đầu nhìn Thẩm Chi Diễn cũng đang c.ắ.n răng chịu đựng.

 

“Cậu… Không phải cậu… không đau sao?”

 

Thẩm Chi Diễn: “…”

 

Đừng hỏi, hỏi thì chính là vui quá hóa buồn.

 

Khương Đào cùng Tang Linh và Đoạn Nhạc Nhạc ở bên cạnh, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nhận xét về độ chịu đựng của ba người đàn ông.

 

Mê Truyện Dịch

Đoạn Nhạc Nhạc: “Tôi biết Từ Tử Dục, cao nhất là cấp bảy, nhưng biểu hiện của anh Tần lại tốt ngoài dự kiến, tôi từng cho rằng anh ấy còn chẳng chịu được đến cấp năm, đương nhiên hiện tại mạnh nhất vẫn là anh Thẩm, tôi cảm thấy anh ấy có thể trụ được đến cấp mười!”

 

Tang Linh: “Thật ra hai người nên nhìn kỹ vẻ mặt của bọn họ, tuy rằng ngoài mặt anh Thẩm không cố để lộ ra nhưng những ngón tay của anh ấy đều đang run nhẹ, mu bàn tay còn nổi gân xanh, trên trán còn có mồ hôi lạnh, những chi tiết nhỏ này chính là biểu hiện của diễn viên đóng phim điện ảnh.”

 

“Còn Từ Tử Dục đến cấp đóng phim truyền hình, cho nên biểu cảm còn mạnh hơn chút, đương nhiên có thể chịu đựng ở góc độ thế này cũng không dễ dàng.”

 

Khương Đào nghe xong, tò mò hỏi: “Vậy Tần Ngộ thì sao?”

 

Tang Linh bĩu môi: “Chỉ là đi quay MV thôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tuy rằng Tần Ngộ đã đau đến nỗi hồn lìa khỏi xác nhưng vẫn quật cường quay đầu: “Tang Linh, cô… quá đáng…”

 

Tang Linh: “Ai da cái vẻ mặt phẫn nộ đan xen thống khổ này, thể hiện rất được nhé.”

 

Tần Ngộ: “…”

 

Tức c.h.ế.t mất!

 

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha anh Tần thật thảm!]

 

[Chị Tang của chúng ta không hổ là ảnh hậu, khả năng quan sát này ha ha ha ha ha ha ha]

 

[Chẳng lẽ chỉ có tôi phát hiện ra, Khương Khương vừa chạy đi thì sắc mặt anh Thẩm lập tức trắng bệch sao? Hóa ra ở bên cạnh em, dù đau nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, một khi em rời đi, đau đớn mãnh liệt giống như nước biển… A! Anh ấy yêu Khương Khương quá!]

 

[Anh là chất dị ứng của cô, cô là t.h.u.ố.c giảm đau của anh! Đây là tình yêu thần tiên gì đây!]

 

[Đã get được rồi, get được rồi!]

 

[CP Sinh Khương lại tàn sát một đám ch.ó độc thân nữa!]

 

Cuối cùng Tần Ngộ không chịu nổi nữa, bại trận đầu tiên.

 

Từ Tử Dục cũng giống như dự đoán của Đoạn Nhạc Nhạc, dừng lại ở cấp bảy, cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Chi Diễn.

 

Tuy rằng Thẩm Chi Diễn miễn cưỡng có thể chịu đựng được, nhưng gương mặt đã bắt đầu trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy từ thái dương xuống gò má, tụ trên chóp mũi thẳng tắp run rẩy.

 

Anh ngước mắt nhìn về phía Khương Đào, khóe môi bất giác rên lên vài tiếng, lông mày nheo lại vì đau nhưng lại tạo cảm giác có chút lưu luyến khó tả.

 

“Khương Đào…”

 

Giọng anh hơi khàn, còn chứa chút ấm ức không dễ phát hiện.

 

Trái tim Khương Đào lại bắt đầu nhảy loạn.

 

Chẳng lẽ là lại thèm thịt?

 

Cô sờ sờ lên vị trí trái tim, nhớ đến thịt kho tàu, sú heo hầm, sườn heo chua ngọt, thịt bò bít tết… nhưng mà vô dụng.

 

Cô không nhịn được nhìn về phía Thẩm Chi Diễn.

 

Trong lòng lại nghĩ tới loại thịt mà mình chưa được ăn.

 

Có phải sau khi ăn rồi thì cô sẽ không còn thèm như vậy nữa?

 

Cô đứng lên đi về phía Thẩm Chi Diễn.

 

Thẩm Chi Diễn đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên cô dừng lại.

 

Thẩm Chi Diễn: “?”

 

Khương Đào: “Anh phải đồng ý với tôi một chuyện, tôi sẽ qua đó.”

 

Thẩm Chi Diễn: “Em nói đi…”

 

Khương Đào há miệng nhưng không biết tại sao lại nói không nên lời, do dự một chút, đi đến bên cạnh Thẩm Chi Diễn, còn bưng kín micro của hai người, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Anh đồng ý với tôi, sau khi chương trình kết thúc, anh phải cho tôi ăn loại thịt này…”