Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 32: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Mà trong những người còn lại, Đổng Hiển Hoành vừa biết võ, sức lực lại lớn đã trở thành người rất được ưa thích.

 

Cuối cùng, Đổng Hiển Hoành chọn cô gái còn dư lại - Nhạc Hủy. Dương Trinh và Thịnh Hi Bạch tự động thành một đội.

 

Lúc này, đạo diễn Trâu mới chậm rãi thông báo nội dung của nhiệm vụ ngày hôm nay.

 

“Tổ tiết mục đã giấu nguyên liệu nấu ăn, gia vị và nồi chảo ở các nơi khác nhau. Chúng tôi sẽ cho các bạn một vài manh mối. Mỗi manh mối đều phải dùng điểm số để đổi.”

 

“Điểm số ban đầu của các bạn là một trăm điểm. Đến tối, đội nào có số điểm thấp nhất sẽ phải nhận hình phạt!”

 

“Các bạn đã hiểu hết chưa? Còn vấn đề gì nữa không?”

 

Khương Đào giơ tay.

 

“Tiểu Khương nói đi.”

Mê Truyện Dịch

 

Khương Đào: “Bữa ăn hoành tráng mà lần trước tôi thắng được đâu?”

 

Biểu cảm của đạo diễn Trâu nhất thời cứng đờ.

 

Chuyện cũng đã qua một tuần rồi, cô lại còn nhớ nhung bữa ăn hoành tráng kia của cô sao??

 

Khương Đào dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm ông. Tư thế giống như nếu ông không cho cô một bữa tiệc hoành tráng, cô sẽ nhào tới làm một trận một mất một còn với ông vậy.

 

Đạo diễn Trâu: “...”

 

Cuối cùng, tổ tiếc mục chỉ có thể đồng ý tối nay sẽ làm một bữa ăn hoành tráng cho cô.

 

Lúc này Khương Đào mới hài lòng.

 

Đạo diễn Trâu khẽ ho một tiếng: “Được rồi, bây giờ nhiệm vụ bắt đầu. Thành viên đội nào muốn đổi manh mối thì có thể tìm tôi.”

 

Ba đội đều không có động tĩnh.

 

Mọi người đã quá rõ tính cách của đạo diễn Trâu.

 

Hình phạt tối nay nghe có vẻ cũng rất đáng sợ. Số điểm tích lũy quan trọng như vậy, nhất định không thể xài một cách tùy tiện!

 

Tiếp đó, Khương Đào lại giơ tay lần nữa.

 

“Tôi muốn đổi!”

 

Tất cả mọi người: “!!!”

 

Đường Ngữ Hạ nóng nảy, “Khương Khương! Lỡ như tối nay, điểm số của đội mình thấp nhất thì sao?”

 

“Đó là chuyện buổi tối.” Khương Đào rất nghiêm túc nói: “Nhưng cơm trưa vẫn phải ăn mà!”

 

Đường Ngữ Hạ: “...”

 

Cô chỉ có thể nhắm mắt mặc kệ, bi tráng nói: “Được rồi, vậy cậu đổi đi.”

 

Khương Đào vui vẻ đổi manh mối của nguyên liệu nấu ăn, sau đó lập tức kéo Đường Ngữ Hạ xuất phát.

 

Nhạc Hủy nhìn bóng lưng của hai người, cảm thấy cực kỳ hả hê.

 

Đáng đời Đường Ngữ Hạ!

 

Khương Đào ích kỷ như vậy, sau này cô ráng mà chịu!

 

Ba đội lần lượt lên đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khương Đào mở phong thư chứa manh mối, bên trong là một tấm hình, trong hình có một khối đá với dáng vẻ kỳ quái.

 

Đường Ngữ Hạ suy nghĩ một lát, bừng tỉnh nói: “Tớ biết ở chỗ nào!”

 

“Suỵt!” Khương Đào ngăn cô lại, phòng bị nhìn trái phải, “Có kẻ địch.”

 

Đường Ngữ Hạ: “?”

 

********

 

Dương Trinh và Thịnh Hi Bạch vừa quẹo qua một ngã rẽ liền bất ngờ phát hiện Khương Đào và Đường Ngữ Hạ đã biến mất.

 

Không chỉ hai người đó, ngay cả đạo diễn hình ảnh và người quay phim cũng không thấy đâu.

 

Cứ cho là bọn họ chạy đi thì cũng không chạy nhanh đến vậy chứ, ngay cả chút bóng dáng cũng không còn là sao?

 

Lúc này, Thịnh Hi Bạch vỗ bả vai Dương Trinh một cái, chỉ về hướng rừng cây cách đó không xa.

 

Mắt Dương Trinh sáng lên, “Đúng ha, nói không chừng bọn họ trốn trong rừng cây rồi.”

 

Hai người nhanh chóng đuổi theo vào rừng cây.

 

Khu rừng rất lớn, những thân cây cao chọc trời che hết ánh sáng, làm lộ ra sự yên tĩnh thâm sâu.

 

Những cành cây với hình thù quái dị giống như những cánh tay gầy trơ xương, tạo ra cảm giác đáng sợ một cách khó hiểu.

 

Một cơn gió lạnh thổi qua, hai người không khỏi rùng mình.

 

Thịnh Hi Bạch nuốt ngụm nước miếng, “Anh Dương, em thấy chắc không có ai trong rừng đâu, hay là... chúng ta quay về thôi.”

 

Dương Trinh cũng sợ.

 

Nhưng bây giờ mà chạy, hình tượng dũng cảm mưu trí mà anh ta khổ tâm xây dựng chẳng phải sẽ sụp đổ trong nháy mắt sao?

 

Huống chi hiện tại, manh mối về nguyên liệu nấu ăn vẫn đang ở chỗ đội Khương Đào. Nếu không có nguyên liệu, bữa trưa bọn họ ăn cái gì?

 

“Gần đây, trừ khu rừng này thì không chỗ nào có thể ẩn nấp hết. Bọn họ chắc chắn là đang ở trong đây.”

 

“Hôm qua mưa to, đất bùn vừa ướt vừa mềm, nếu bọn họ vào rừng nhất định sẽ để lại dấu chân...”

 

Anh ta tự tin ngồi xổm xuống, lại thấy mặt đất bị phủ một tầng lá thật dày, căn bản không thấy được dấu chân.

 

“...”

 

Dương Trinh không cam lòng, tiếp tục nói: “Khu rừng này có vẻ không lớn, chúng ta chia nhau tìm, nhất định có thể tìm được bọn họ...”

 

Anh ta còn chưa dứt lời, mặt Thịnh Hi Bạch đứng đối diện đột nhiên biến sắc, “Anh... anh Dương, anh... anh đừng động...”

 

Dương Trinh có chút sửng sốt.

 

Sau đó anh ta nghe thấy tiếng “sì sì” thật khẽ truyền đến bên tai, hình như có cái gì đó lướt qua da đầu mình.

 

Trong nháy mắt, m.á.u huyết toàn thân trở nên lạnh lẽo, anh ta hoàn toàn không dám quay đầu nhìn lại.

 

Thịnh Hi Bạch c.ắ.n răng, tóm một cành cây gần đó, dè dặt tiến lại gần Dương Trinh.

 

Cậu ta quơ cành cây một phát.

 

“Anh Dương! Chạy!”