Dương Trinh lập tức chạy thẳng không quay đầu, ngay cả giày bị mất một chiếc cũng không biết.
Đến khi bọn họ đã ra khỏi khu rừng, trên cây phát ra âm thanh xào xạc, Khương Đào ôm Đường Ngữ Hạ nhảy xuống khỏi chạc cây.
Chờ Đường Ngữ Hạ đứng vững, cô mới vứt sợi dây thừng vừa nãy dùng để dọa bọn người kia rồi vỗ vỗ tay.
Sau đó, cô hướng về phía đạo diễn và anh quay phim đang núp trên cây, gọi: “Tất cả xuống đây đi! Kẻ địch đã bị dọa chạy rồi!”
Trên chạc cây gần đó, Trương Sách mang vẻ mặt lạnh tanh ôm thân cây.
Anh ta không nghĩ tới, Khương Đào có thể biến chương trình thú vui nhà nông của bọn họ trở thành một tiết mục có hương vị của cuộc sống hoang dã.
Càng không nghĩ tới, anh ta là một người đàn ông thân cao mét tám, nặng chín mươi cân, lại bị một cô gái nhỏ thể trọng không bằng một nửa anh ta mạnh mẽ ném lên cây.
Mẹ nó!
Cô tưởng tôi không cần mặt nữa à?!
Tại nơi đóng quân.
Đổng Hiển Hoành cùng Nhạc Hủy lượn một vòng trong thôn, định vớt vát chút gì đó nhưng cuối cùng vẫn về tay không.
Hai người thương lượng một chút, quyết định dùng điểm đổi manh mối.
Nhưng manh mối về nguyên liệu nấu ăn đã không còn, chỉ còn manh mối về gia vị và dụng cụ nấu ăn thôi.
Nhạc Hủy đề nghị: “Nếu không thì chúng ta đổi dụng cụ nấu ăn đi. Không có gia vị, bọn họ vẫn có thể nấu cơm trắng với hạt ngô, nhưng nếu không có nồi thì chắc chắn bọn họ không nấu gì được.”
Đổng Hiển Hoành do dự một chút rồi đồng ý.
Lúc này, Dương Trinh bước đi khập khiễng và Thịnh Hi Bạch chật vật xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đổng Hiển Hoành kinh ngạc hỏi: “Hai người bị sao vậy?”
Sắc mặt Dương Trinh cực kỳ khó coi.
Khi ấy, anh ta chạy một quãng xa mới ý thức được có gì đó không đúng, vậy nên lại cùng Thịnh Hi Bạch vòng trở về xem xét lần nữa. Lần này anh ta tìm thấy sợi dây Khương Đào vứt dưới tán cây.
Anh ta lập tức hiểu ra, mình đã bị Khương Đào dùng một sợi dây dọa chạy.
Sau đó, toàn thân anh ta vẫn luôn bao trùm trong bầu không khí áp suất thấp.
Bây giờ tiếp tục đuổi theo đội Khương Đào là chuyện không thể, vì vậy hai người bọn họ cũng có ý định giống như Đổng Hiển Hoành và Nhạc Hủy.
Không có dụng cụ nấu ăn và gia vị, cho dù hai người kia tìm được nguyên liệu nấu ăn thì sao chứ?
Đến cuối cùng vẫn phải đến xin bọn họ thôi.
Chỉ là manh mối về dụng cụ nấu ăn đã bị Đổng Hiển Hoành và Nhạc Hủy lấy đi, bọn họ chỉ có thể lùi một bước chọn cái còn lại, manh mối về gia vị.
Còn bên kia.
Mê Truyện Dịch
Khương Đào và Đường Ngữ Hạ đã căn cứ theo manh mối trong hình, nhanh chóng tìm thấy nơi giấu nguyên liệu nấu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bột gạo, thịt và rau xanh đầy cả một sọt.
Khương Đào hài lòng, vác sọt lên lưng, nói: “Đi thôi! Chúng ta trở về nấu cơm!”
Trương Sách vội vàng nhắc nhở: “Ở đây chỉ có nguyên liệu, gia vị và dụng cụ nấu ăn vẫn chưa có đâu, e là không cách nào làm cơm được.”
Đường Ngữ Hạ cũng ý thức được vấn đề này, “Khương Khương, hay là chúng ta lại đổi manh mối về gia vị và dụng cụ nấu ăn đi?”
Lòng Trương Sách tràn đầy mong chờ Khương Đào hỏi mình. Như vậy anh ta có thể nói cho cô biết, manh mối về dụng cụ nấu ăn và gia vị đã bị hai đội kia lấy mất rồi.
Chiếu theo cái tính vì ăn mà không màng hết thảy của Khương Đào, cô nhất định sẽ vì manh mối gây mâu thuẫn với hai đội còn lại. Như vậy là chương trình đã có yếu tố thực tế rồi.
Thế nhưng...
Khương Đào khoát tay một cái, “Không cần.”
Trương Sách: “?”
Sau đó, anh ta nhìn thấy Khương Đào tiện tay ngắt mấy cái lá, nhặt vài nhánh cây từ đám cỏ bên cạnh, còn tìm thấy quả khô không biết từ nơi nào xuất hiện.
Trương Sách: “Đây là?”
Khương Đào: “Gia vị.”
Trương Sách: “???”
Anh ta vội vàng quay những thứ này lại, sau đó gửi cho chuyên gia mà tổ tiết mục mời tới.
Đối phương nhanh chóng gửi lại cho anh ta một tin nhắn.
[Đây đều là những loại hương liệu mọc dại, có thể ăn được.]
Lúc này, Trương Sách càng kinh ngạc hơn.
Mà bên này, Đường Ngữ Hạ thấy Khương Đào vẫn luôn bận rộn, không nhịn được hỏi: “Khương Khương, tớ có giúp được gì không?”
Khương Đào có chút sửng sốt.
Đường Ngữ Hạ chỉ chỉ vào huy hiệu trên tay áo của hai người, “Chúng ta là đồng đội mà, phải đồng cam cộng khổ, sao có thể để cậu làm việc một mình vậy được?”
Khương Đào lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Đường Ngữ Hạ đã hứng thú tràn trề học theo cô bắt đầu ngắt lá cây, “Là như này đúng không?”
Khương Đào: “...”
“Đây là cỏ heo (*)... mà thôi đi.”
(*) Cỏ heo (Cây hogweed): Đây là loại cỏ dại rất lớn, xếp vào hàng nguy hiểm, nếu chạm vào có thể gây bỏng.
Hiếm khi cô không nói gì, chỉ thấy Đường Ngữ Hạ thật sự muốn giúp đỡ nên đã để cô ấy thu gom lá thông trên đất. Còn mình thì vác nguyên liệu nấu ăn, đi vào trong rừng.