Thẩm Chi Diễn: "..."
Nhân viên công tác giới thiệu tình hình cơ bản của đứa bé xong, liền dẫn bọn họ đi gặp Niên Niên.
Vừa mở cửa.
Khương Đào nhìn thấy một đứa bé mặc bộ đồ khủng long, đôi mắt to tròn, lông mi dài giống như cái quạt nhỏ, chớp chớp, vô cùng dễ thương.
Tổ đạo diễn nắm tay cậu bé: "Niên Niên, đây chính là ba và mẹ trong trò chơi của con, bọn họ sẽ giống như ba mẹ thật sự yêu thương con, bảo vệ con."
Niên Niên sợ sệt ngẩng đầu.
Trẻ con vô cùng nhạy cảm, mặc dù Khương Đào đã tận tâm thu lại hơi thở của Thao Thiết, nhưng cậu bé vẫn bất an, chuyển hướng qua Thẩm Chi Diễn: "Ôm~"
Khương Đào: "!!!"
Vì sao bé con lại thích Thẩm Chi Diễn mà không thích cô!
Thẩm Chi Diễn ngược lại không bất ngờ, anh vẫn luôn nhận được sự yêu thích của trẻ con.
Anh đi lên trước, bế Niên Niên lên.
Niên Niên nhanh chóng quen thuộc với anh, ngoan ngoãn vùi đầu trong cổ anh.
Sự nhút nhát ban đầu cũng dần biết mất, dần dần lộ ra nụ cười.
Chỉ là, mặc dù cậu bé không cho Khương Đào ôm, lại vẫn hay nhìn trộm Khương Đào.
Khương Đào c.ắ.n môi tủi thân.
Thẩm Chi Diễn nhỏ giọng nói với Niên Niên: "Mẹ rất yêu con, đi ôm mẹ được không nào?"
Niên Niên chỉ tay không nói.
Thẩm Chi Diễn chỉ có thể nhẫn nại vỗ về cậu bé.
Cuối cùng, Niên Niên từ trong n.g.ự.c Thẩm Chi Diễn đi xuống, chầm chậm xê dịch đến bên chân Khương Đào, ngửa đầu, nhẹ nhàng kéo góc váy cô.
Mê Truyện Dịch
Khương Đào cúi đầu.
Hai đôi mắt hạnh cực giống nhau đối diện nhau.
Khương Đào do dự: "Con có muốn chơi tàu bay không?"
Niên Niên mở to hai mắt, liên tục gật đầu.
Khương Đào liền luồn tay xuống dưới nách bế cậu bé lên, tức khắc, hương sữa êm dịu xâm nhập vào khoang mũi của cô.
Hiện tại cô đã không còn là người ôm trẻ con cứng nhắc lúc trước nữa, vô cùng thuần thục đổi tư thế, đỡ lấy m.ô.n.g Niên Niên, sau đó nhảy lên.
Niên Niên lần đầu tiên chơi trò bay bay này, vui vẻ cười khanh khách không ngừng, không lâu sau, sự sợ hãi với Khương Đào cũng biến mất, hai người vừa cười vừa ồn ào.
Đợi Khương Đào dừng lại, trán Niên Niên đã lấm tấm mồ hôi, nhân viên công tác định đưa cậu bé đi thay đồ, cậu bé cũng mặc kệ, ôm chặt cổ Khương Đào.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Chi Diễn ra tay.
Nói hết lời, mới khuyên được Niên Niên, để cậu bé thay quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ là trước khi Niên Niên bị ôm đi, chu môi hôn xuống mặt Khương Đào một cái, giọng đáng yêu nói: "Mẹ thơm thơm con đi ~ Niên Niên yêu mẹ nhất~"
Trái tim Khương Đào sắp tan chảy rồi.
Hu hu hu hu, trẻ con là thứ đáng yêu nhất trên thế giới!
Thẩm Chi Diễn: "..."
Tổ tiết mục có phải thật sự đã tìm đứa bé dựa theo tính cách của Khương Đào không?
Thủ đoạn nhỏ này giống mẹ nó như đúc.
*******
Thẩm Thận đi qua đi lại trong phòng, hôm nay nghỉ phép, lại đúng lúc gặp phát sóng trực tiếp tập bốn của "Tiến hành yêu đương".
Anh ấy đã ngứa ngáy tim gan từ lâu, muốn xem, nhưng nhớ tới hình tượng sụp đổ trước đây của mình, lại kiềm chế d*c v*ng của bản thân.
Cuối cùng, anh ấy vẫn quyết định không xem.
Trong tay còn có một hạng mục kế hoạch xảy ra chút vấn đề, anh ấy chuẩn bị đi tìm ba để thương lượng một chút.
Lúc anh ấy cầm bản kế hoạch đi tới cửa thư phòng của ba, đúng lúc đụng phải Dung Mạn Trăn tới đưa nước hoa quả.
Dung Mạn Trăn nói: "Ba con từ sau ngày anh con đi, tâm trạng vẫn luôn không tốt, gần đây bệnh cao huyết áp của ông ấy lại tái phát rồi, lát nữa con chú ý một chút, đừng chọc giận ông ấy."
Thẩm Thận: "Con biết rồi."
Thẩm Thận gõ cửa, lại không nhận được phản hồi.
Anh ấy dùng thêm lực, vẫn không có phản ứng như cũ.
Anh ấy theo bản năng nhìn Dung Mạn Trăn.
Sắc mặt Dung Mạn Trăn khẽ đổi: "Ba con sẽ không ngất xỉu rồi chứ..."
Bà run rẩy đi lấy chìa khóa.
Thế nhưng Thẩm Thận đã đợi không nổi nữa, trực tiếp dùng sức phá cửa phòng.
Thẩm Thế An đang ngồi trước bàn đọc hoảng loạn đứng dậy, bởi vì động tác quá lớn, một cái tai nghe không dây "lạch cạch" rơi trên mặt đất.
Thẩm Thế An vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Các người làm gì thế!"
Thẩm Thận nhíu mày: "Vừa rồi con gõ cửa, ba không trả lời, con với mẹ lo lắng..."
"Khụ, ba không sao." Ánh mắt Thẩm Thế An mơ hồ, "Ba đang xử lý công việc, hai mẹ con không có chuyện gì, thì đi trước đi."
Thẩm Thận nghi ngờ nhìn ông, nhớ tới trước đây trợ lý có nói với anh ấy, gần đây lừa đảo qua điện thoại vô cùng ngang ngược, với những người già nhiều tiền như ba của anh ấy, rất dễ trở thành đối tượng bị lừa đảo, ông luôn dùng tay chặn màn hình, sẽ không phải bị lừa, đang coi thứ gì đó chứ?
Thế là anh ấy giả bộ không biết gì, nói với Thẩm Thế An: "Được, vậy ba làm việc đi, con với mẹ đi trước."
Thẩm Thế An thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng Thẩm Thận đột nhiên quay người, lấy tư thế nhanh như chớp xông tới phía sau lưng ông, ngăn động tác muốn tắt màn hình của ông.