Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 326: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



"Không được." Tần Ngộ không hề do dự từ chối cậu bé, "Một bạn nhỏ chỉ có thể có một ba và một mẹ."

 

"Hơn nữa, con thấy cái chú Thẩm kia không? Nếu cướp vợ của chú ấy, chú ấy sẽ trói ba lên ngựa cho chạy một tiếng đồng hồ đó."

 

Hoàng Hoàng bắt đầu nghiêm túc suy xét: "Vậy con có thể lấy cô Khương Khương làm vợ không?"

 

Tần Ngộ cố ý hỏi thằng bé: "Con không sợ chú Thẩm của con à?"

 

"Không sợ." Hoàng Hoàng vỗ n.g.ự.c Tần Ngộ, tri kỷ mà an ủi, "Baba, một tiếng trôi qua nhanh lắm! Ba làm được mà!"

 

Tần Ngộ: "..."

 

[Ha ha ha ha ha ha ha Hoàng Hoàng thật là một đứa bé lanh lợi chuyên hãm hại cha nó!]

 

[Nếu giá tiền để cưới Khương Khương làm vợ, là để anh Tần trói trên lưng ngựa chạy một tiếng đồng hồ, vậy tôi cũng có thể!]

 

[Ha ha ha ha ha anh Tần khóc ngất trong nhà vệ sinh!]

 

Đợi sau khi tất cả mọi người trở về phòng, Kiều Thi Thi mới tuyên bố nhiệm vụ, cũng chính là bọn họ phải phụ trách làm cơm trưa cho các bạn nhỏ, còn phải đút cho mấy bé ăn xong.

 

Tổ tiết mục đã sớm chuẩn bị nguyên liệu xong, đặt trong tủ lạnh.

 

Phòng nhỏ của Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục vô cùng ấm áp.

 

Đoạn Nhạc Nhạc đang chơi trò chơi với Tiểu Linh Đang.

 

Mà Từ Tử Dục thì ở phòng bếp nấu cơm, trước đây anh vẫn không có cơ hội để thể hiện tay nghề, những đồ ăn được mang ra khiến người ta thèm ăn tràn trề.

 

Tiểu Linh Đang cũng rất nể mặt, lúc Đoạn Nhạc Nhạc đút cho cô bé ăn, ăn cũng rất sạch sẽ.

 

Ăn cơm xong, ba người ra ngoài tản bộ, Đoạn Nhạc Nhạc lại hát ru cho Tiểu Linh Đang ngủ.

 

Mà tới cặp đôi của Tang Linh và Tần Ngộ.

 

Hai người đều không phải kiểu người biết nấu cơm, mặc dù Tang Linh tạm thời làm gấp, nhưng cũng miễn cưỡng dùng bán thành phẩm mà tổ tiết mục cung cấp, nấu chín đồ ăn coi như được rồi.

 

Tần Ngộ nhìn thức ăn bề ngoài khó coi kia, nghi hoặc hỏi: "Thật sự muốn mang ra sao?"

 

Tang Linh: "..."

 

Cô cũng hiếm khi lâm vào cảnh không tự tin thế này.

 

Không ngờ, bọn họ không ra, Diêu Diêu lại kéo Hoàng Hoàng bước vào với đôi chân ngắn ngủn.

 

Mặc dù Hoàng Hoàng hay gài bẫy baba, nhưng lại là vua cơm khô*chính tông, dưới sự lôi kéo của cậu bé, món ăn bề ngoài khó coi ban đầu dường như cũng trở nên thơm ngon, hai bạn nhỏ chị một miếng em một miếng, ăn ngon dễ sợ.

 

*chỉ người một lòng chỉ muốn ăn, ăn rất nhiều, không quan tâm ngon hay dở.

 

Thế nhưng, hết thảy tới căn phòng của Thẩm Chi Diễn và Khương Đào, phong cách bức tranh hoàn toàn thay đổi.

 

Khương Đào nhìn bát nhỏ mà nhân viên công tác chuẩn bị cho Niên Niên, nhíu mày: "Chút này, sao mà ăn đủ?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Các bé con vẫn đang phát triển cơ thể, không ăn nhiều chút sao mà được!

 

Mặc dù nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh rất luyến tiếc, nhưng Khương Đào nghĩ, suy cho cùng cũng là con mình mà, thế là bất chấp, lấy hết đồ trong tủ lạnh ra, làm cơm cho thằng bé.

 

Khương Đào nấu ăn tùy tâm sở dục.

 

Các khán giả nhìn cô rắc gia vị có chút kinh hồn bạt vía, nhưng cho dù cô có giày vò như thế nào, thành phẩm cuối cùng lại rất tốt.

 

Nghĩ lại thì suy cho cùng là thượng khách của mấy vị đầu bếp nổi tiếng, nên hình như cũng không có gì khó hiểu.

 

[Hu hu hu hu, hâm mộ Niên Niên quá, tôi cũng muốn làm cục cưng của Khương Khương, để cô ấy bế tôi chơi tàu bay, nấu cơm cho tôi]

 

[Hôm nay, là một ngày biến chất của fan mama, tôi muốn trở thành fan con gái!]

 

[Fan chị gái cũng muốn trở thành fan con gái!]

 

[Khương Khương, chị còn thiếu con gái không? Cái loại mà học xong đại học rồi chỉ biết ăn thôi ấy!]

 

[+1]

 

[Số cmnd]

 

Thế nhưng đợi đến khi Khương Đào đem tất cả đồ ăn bày lên bàn, lại đưa cho Niên Niên cái bát đầy ắp đồ ăn.

 

Niên Niên: "..."

 

Tổ tiết mục: "..."

 

Khán giả: "..."

 

Khương Khương chịu đựng đau lòng, nói: "Nhanh ăn đi, không đủ trong nồi vẫn còn."

 

[Ha ha ha ha ha ha, Khương Khương nghiêm túc hả? Bạn nhỏ có thể ăn nhiều như vậy sao? Sẽ không c.h.ế.t no chứ!]

 

[Mặc dù thế nhưng mà, tôi cảm thấy Hoàng Hoàng có thể ăn hết...]

 

Mê Truyện Dịch

[Fan con gái xin xuất trận! Tôi cũng có thể ăn hết!]

 

Niên Niên ăn được mấy miếng, lại không ăn ớt chuông, lại không ăn cà rốt và cải thìa, trên miếng thịt có một chút mỡ cũng không chịu ăn, kèo nhèo nửa tiếng đồng hồ, chén cơm mới chỉ ăn được mấy hạt, lại không chịu ăn nữa.

 

Khương Đào nhíu mày: "Ăn thêm miếng nữa."

 

Niên Niên đã chơi trò tàu bay trước đó, đã không hề sợ Khương Đào nữa, vặn vẹo trên ghế làm nũng: "Con ăn không nổi nữa."

 

Khương Đào liếc thấy trong tay bé đang cầm thanh chocolate lớn, lườm Thẩm Chi Diễn: "Anh đưa à?"

 

Thẩm Chi Diễn: "..."

 

Trước đây khi bệnh kén ăn của anh phát tác, nhất định ăn đồ ăn không vô, thế nên nhân viên công tác ở phòng làm việc của anh sẽ đem theo rất nhiều đồ ăn bên người, một khi anh có hứng thú với cái nào, sẽ không hề do dự mà đưa cho anh.